Chương trước
Chương sau
"Nhan sắc cũng chẳng ra gì, tôi còn tưởng khuôn mặt này sẽ là một mỹ nữ cấp thần thánh, hại nước hại dân cơ." - Đường Hoan cẩn thận soi gương.
Cô cho rằng ngôi sao được bao dưỡng, ít nhất cũng phải quyến rũ một chút...
Nhưng sự thật thì Tần Hoan Hoan chỉ được coi là thanh tú mà thôi.
[Cô gái này và cô trước kia giống nhau đến bốn mươi phần trăm.] - Nghe được những lời Đường Hoan lẩm nhẩm phỉ nhổ, hệ thống lập tức xông ra.
"Thì ra trước kia tôi trông như vậy à, cũng rất xinh đẹp!" - Không chút do dự, Đường Hoan sửa lời.
[......] gió chiều nào xoay chiều ấy[1].
"Sao cậu bảo sẽ cho tôi gặp lại Túc Ảnh mà." - Đường Hoan nhíu mày, hình ảnh Túc Ảnh gào khóc tê tâm liệt phế vẫn còn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí cô. Cô cực kỳ lo lắng, không biết sau khi cô đi, Túc Ảnh đã sống thế nào.
"Có phải cậu đưa tôi nhầm sang thế giới khác rồi không?"
Thứ rác rưởi này rất có khả năng sẽ làm ra những việc "hố cha" như vậy.
[Ký chủ, ta nghiêm túc cảnh cáo cô, không được nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của hệ thống!]
[Cô có biết vì cái đồ xấu xa nhà cô, tôi đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được một thân xác phù hợp không?]
"Tôi muốn đi tìm Túc Ảnh!"
Đường Hoan cầm túi tiền, lấy thêm một số đồ vật đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài.
[Cô cho rằng bây giờ cô muốn gặp Túc Ảnh là có thể gặp à?]
Không biết vì sao, trong lòng Đường Hoan bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Cậu nói vậy là sao?"
Trầm mặc lúc lâu, hệ thống truyền tin tức về cuộc sống của Túc Ảnh trong những năm gần đây cho Đường Hoan.
[Tự cô xem đi.]
Đường Hoan nghĩ rằng cô ở không gian trắng kia không quá lâu, nhưng trên thực tế, thời gian ở đó và thời gian trong thế giới nhiệm vụ lại chẳng hề giống nhau.
Đường Hoan ngờ vực tiếp nhận ký ức.
Sự vui sướng vì có thể gặp lại Túc Ảnh dần dần tiêu tán, tâm tình Đường Hoan trở nên vô cùng trầm trọng.
"Mấy năm nay, Túc Ảnh sống như vậy?"
Trái tim Đường Hoan đau nhói vô cùng. Ký ức của cô dừng lại tại khoảnh khắc thiếu niên kia ôm thi thể cô, khóc lóc thảm thiết.
Có điều, chỉ chớp mắt một cái... đã tám năm trôi qua....
Từ tư liệu hệ thống đưa cho mình. Đường Hoan thấy được thiếu niên khóc lóc thảm thiết kia đã trưởng thành từng bước, từng bước thế nào.
Cậu ôm thi thể của cô, ngồi trong nhà suốt ba ngày ba đêm, không hề chợp mắt, lẩm bẩm kể về những chuyện sau khi yêu cô. Lúc này Đường Hoan mới biết, cậu đã che giấu tình cảm dành cho cô sâu đến vậy.
Sau khi vực dậy, việc đầu tiên cậu làm chính là giả vờ như không có gì, hẹn Kha Hạo Vũ ra gặp mặt rồi cắt đứt gân tay gân chân của hắn, tạo một cái chết giả cho hắn, sai Hoàng Mao mang hắn giấu đi.
Kha gia cho rằng Túc Ảnh đã thật sự giết chết Kha Hạo Vũ nên tìm cậu tính sổ. Cậu thuận tiện dùng những thành quả nghiên cứu trong tay mình để mượn sức, trở thành người thừa kế của Kha gia.
Mỗi bước, cậu đều tính toán kỹ lưỡng. Mỗi bước, cậu đều khiến lòng người chấn động. Cậu đã phải chịu vô số những vết thương, điều đáng mừng duy nhất là cậu không bị bắt nạt như trước đây nữa.
Tất cả có vẻ rất hoàn mỹ đúng không?
Giống như mọi người đã nói, sau khi mất đi người mình yêu thương nhất, dù thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thời gian có thể làm mờ tất cả.
Có điều, Túc Ảnh lại là người cực kỳ cố chấp! Thời gian có thể làm mờ tất cả, nhưng, cậu lại cứ muốn đối nghịch với thời gian, cậu nhớ kỹ mọi chuyện, giống như đang tự ngược đãi mình vậy!
[1] tác giả dùng 双标狗 (song tiêu cẩu): ngôn ngữ mạng, chỉ những người gió chiều nào xoay chiều ấy một cách châm biếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.