Nói Xong, Hoàng Mao cũng không rảnh để ý xem hành vi của mình có phải đang tìm đường chết hay không, y nhét điện thoại vào tay Túc Ảnh.
Đường Hoan đần mặt.
Cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để nói chuyện với Túc Ảnh.
"Bùi Hoan Tâm." - Túc Ảnh lạnh nhạt mở miệng.
Thậm chí Đường Hoan còn tưởng tượng ra biểu cảm lãnh khốc, âm trầm của cậu, vì thế, cô vội vàng tắt cuộc gọi.
Cô còn chưa nghĩ ra ngày tháng sau này nên dùng thân phận gì để chung sống với Túc Ảnh.
Chưa suy nghĩ kỹ!
Khoảnh khắc cô kết thúc cuộc gọi, đáy mắt Túc Ảnh dần dần đỏ lên như máu, nét mặt hung ác, nham hiểm vô cùng.
Cô thà gọi cho người khác cũng không muốn nói với cậu một câu!
Bùi Hoan Tâm, tôi đã bẩn đến mức này ư? Bẩn đến mức không xứng nói chuyện với cô?
"Túc ca, điện thoại... điện thoại... hì hì......"
Thấy Túc Ảnh nắm chặt tay đến mức cứ như muốn bóp nát điện thoại, Hoàng Mao vội vàng khom lưng nhận lại. Y hận không thể tát mình một cái, chết mất, thật là... được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
"Sao thế, cãi nhau với chị gái?" - Uống rượu vào, nhớ tới người phụ nữ mù kia, Kha Hạo Vũ cảm thấy cả người nóng phừng phừng lên.
Túc Ảnh cười lạnh: "Cô ấy mà là chị của tôi?"
Cho rằng nhận nuôi cậu vài năm là có tư cách trở thành chị cậu ư? Cô tự cho rằng mình là chị cậu thôi!
"Túc Ảnh, có chuyện này tôi vẫn chưa nói với cậu." - Kha Hạo Vũ vỗ vỗ bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670618/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.