Sau khi đôi tay dính đầy máu tươi, Mộ Cửu Lăng cảm thấy mình đã dần dần mất đi hứng thú với việc giết người lột da, gã thích đặt người lên lò nướng, xem họ dãy dụa trong hốt hoảng hơn.
Mộ Cửu Lăng thật sự tò mò, tên tiểu súc sinh kia sẽ có dáng vẻ và biểu cảm thế nào nếu lại một lần nữa mất đi tất cả những gì mình có?
Việc này thật sự giống nuôi một con vật cưng, để nó tạm thời trưởng thành, sau đó thu lại toàn bộ đồ vật của nó... Nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi!
"Bày chút việc vui, thăm dò trước..." - Dạt dào hứng thú, Mộ Cửu Lăng sai bảo.
*
* *
Sau khi Túc Ảnh nhập học, tất cả mọi người đều biết, bên ngành sinh dược học có một thiếu niên tên Túc Ảnh, mặc áo sơ mi trắng tựa ánh nắng mặt trời, trở thành trăng sáng trong lòng vô số nữ sinh trẻ tuổi. Cậu trầm ổn, bình tĩnh và văn nhã, không hề giống người cùng trang lứa. Cậu như một vị tiên đọa trần, nhìn qua tựa mây gió nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nhập học chưa được mấy tháng, Túc Ảnh đã nhận được không ít thư tình và quà tặng.
Nhưng ngay sau đó, trong trường bắt đầu xuất hiện lời đồn về cậu.
Lúc đầu, Túc Ảnh đi trên sân trường sẽ nhận được vô số ánh mắt yêu mến và hâm mộ, khi lời truyền dần dần lan ra, những ánh mắt đó biến thành xem thường và khinh bỉ.
"Nhìn cũng ra dáng lắm, ai biết lại là người như vậy!" - Nữ sinh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670610/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.