Lâm Dĩ Nhu lập tức trở nên căng thẳng.
"Vừa nãy, tôi thấy hết rồi. Nếu chị không ngại thì giải thích cho tôi xem chị lục lọi thứ gì ở bàn Tiêu Liệt?" - Đường Hoan tiến một bước về phía Lâm Dĩ Nhu.
Lâm Dĩ Nhu ôm bụng, lùi lại: "Em đang nói gì vậy, chị không hiểu."
"Chị không hiểu hay giả vờ không hiểu đều không quan trọng, quan trọng là thẩm phán có tin chị hay không. Chị hợp tác với Trình Ánh, ăn trộm bí mật thương mại của Tiêu thị, tôi có thể làm chứng. Chị gái, chị nói xem, đứa con trong bụng chị liệu có được sinh trong ngục giam không nhỉ?" - Đường Hoan cười tủm tỉm nhìn Lâm Dĩ Nhu, cô cố gắng để mình giống nữ phụ ác độc nhất có thể.
Dù sao thì hai mươi năm xem phim truyền hình cũng không phải xem không, loại chuyện như bắt nạt đóa hoa trắng nhỏ[1], Đường Hoan cảm thấy mình không cần người dậy cũng hiểu.
[1]đóa hoa trắng nhỏ(tiểu bạch hoa): từ dùng để chỉ các cô gái yếu đuối, ngây thơ, vô dụng,...
Lâm Dĩ Nhu ôm bụng, cô ta cảm thấy bụng nhói đau, có lẽ vì quá khẩn trương nên bị động thai.
"Tiểu Hoan, chị không..."
"Chị không cần giải thích nữa, tôi tận mắt nhìn thấy, giờ tôi sẽ đi nói cho tiêu Liệt, sau đó gọi cảnh sát bắt chị."
Biết trong tầng hầm có người đang quan sát, Đường Hoan vô cùng tuyệt tình. Cô đã nói đến mức này, không tin Trình Ánh còn có thể tiếp tục trốn một bên, không làm gì.
Sau khi nói xong, Đường Hoan nổi giận đùng đùng định rời khỏi hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670557/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.