Đường Hoan nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Liệt, không nóng không lạnh hỏi một câu: "Có chuyện gì sao?"
Đúng, ngữ khí của cô chính là ngữ khí khiến người ta bực bội, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh, không có bất cứ cảm xúc nào, khách sáo mà lại xa cách, giống như nói chuyện với một người xa lạ vậy!
Rõ ràng cô là người lì lợm bám dính lấy anh trước, giờ lại phô ra dáng vẻ khách sáo xa cách, rốt cuộc là cô muốn gì?
Hỏa khí trong lòng Tiêu Liệt lập tức tăng vọt nhưng anh vẫn cố áp nó xuống, chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt Đường Hoan: "Tôi muốn ăn món kia."
Đường Hoan không chớp mắt lấy một cái, nói với người hầu: "Thiếu gia nhà các người muốn ăn món này, gắp cho anh ta chút đi."
Tiêu Liệt tức tới mức mặt hết xanh rồi lại trắng, anh quăng đũa lên bàn: "Lâm Dĩ Hoan......" Rốt cuộc thì cô muốn gì? Gây chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ à?
Anh còn chưa kịp nói hết, Đường Hoan đã đặt đũa sang một bên, chuẩn bị rời đi từ lúc anh ném đũa. Quá rõ ràng, cô không định nghe những lời cáu giận của anh.
Tiêu Liệt không nhịn nổi nữa, nhanh chóng túm lấy cổ tay Đường Hoan: "Lâm Dĩ Hoan, rốt cuộc thì cô muốn gì?" - Trong giọng nói của anh thậm chí còn mang theo chút thỏa hiệp khó có thể phát hiện.
Đường Hoan không định phản ứng lại Tiêu Liệt, cô muốn rời đi. Nhưng, cổ tay đã bị túm chặt, làm gì cũng không tránh thoát được, cố vặn tay cũng không ra, cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670531/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.