Độ thẹn của con người có thể đột phá không ngừng, Tiêu Liệt nỗ lực an ủi bản thân, không có gì ghê gớm, cứ coi người phụ nữ chết tiệt này thành bà lão bảy, tám mươi tuổi là được.
Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì...
Có cái quần ấy!
Bà lão nào sánh được với người phụ nữ nói nhiều này.
"Thiên hạ nơi nào không cỏ lạ[1], Phật Đà[2] đã nói, làm người không thể quá cố chấp, anh xem, anh cố chấp như vậy nên mới gặp báo ứng đấy!" - Đường Hoan bắt lấy cơ hội tẩy não Tiêu Liệt, nhìn đi, trên đời này không chỉ có mỗi Lâm Dĩ Nhu là phụ nữ, anh vì một người phụ nữ chẳng thuộc về mình mà hỏng mất hai chân, có đáng không?
"Anh xem, anh mù quáng tự dằn vặt mình làm gì? Đói đến mức gầy đi, xương cộm cả tay tôi." - Vừa kỳ cọ cho Tiêu Liệt, Đường Hoan vừa nửa thật nửa giả mà oán giận.
Tiêu Liệt: "......"
Lòng anh xuất hiện một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, anh muốn lấp kín miệng cô lại!
[1]Cả câu là "Thiên hạ nơi nào không có lạ, cớ gì nhớ mãi một nhành hoa"(天涯何处无芳草, 何必单恋一枝花)
[2]Phật Đà: Phật A-di-đà, là vị phật được tôn thờ nhiều nhất trong phật giáo Đại Thừa, tên của ngài có nghĩa là ánh sáng vô lượng.
Vất vả lắm mới có thể tắm xong cho Tiêu Liệt, Đường Hoan lại tiếp tục sờ soạng mặc quần áo cho anh, trong quá trình còn nghe thấy tiếng Tiêu Liệt rống lên đầy giận giữ......
"Lâm Dĩ Hoan, cô để tay vào chỗ nào thế?"
"Cô bỏ tay ra cho tôi!"
Ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670522/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.