"Tôi không cần cô quan tâm!" - Tiêu Liệt hung dữ nói.
Đường Hoan hít vào một hơi thật dài, không so đo với người bệnh, cũng không chấp nhặt với người tàn phế!
OK?
OK!
Sau khi tự thuyết phục mình, Đường Hoan tăng thêm lực tay, gần như là kéo phăng cúc áo sơ mi của anh ra: "Anh cho rằng tôi muốn quan tâm anh? Nếu không phải vì sợ phải mang danh hiệu quả phụ, tôi cũng lười để ý tới anh!"
Người phụ nữ này thật ngang ngược!
Cô vậy mà lại giật mạnh nút áo trước ngực anh ra!
Tiêu Liệt tức đến mức mặt càng thêm đỏ.
"Giờ chân anh bị hỏng, tính tình lại không tối, anh xem, người hầu có ai dám vào chăm sóc anh! Mẹ nó, anh tác quái ít thôi, lát nữa mà bị cảm, lại liên lụy tới tôi phải chăm anh!"
Được rồi, đại công cáo thành[1], đã lột được áo sơ mi của Tiêu Liệt xuống.
[1] đại công cáo thành: thành công trong một việc gì đó.
Cả người Tiêu Liệt đều đang run rẩy, vì tức giận!
Theo bản năng, anh dơ tay che kín ngực mình. Anh cực kỳ chén ghét việc bị người khác lột sạch, cũng chán ghét cảm giác bất lực này.
"Thôi đi! Còn che! Che cái gì mà che! Tôi còn chưa ghét bỏ dáng người chẳng chút quyến rũ của anh, anh còn sợ tôi sàm sỡ anh?" Dáng người à, là rất chuẩn, nhưng ngoài miệng, Đường Hoan vẫn không chịu buông tha!
Tiêu Liệt: "......"
Đường Hoan ném quần áo ướt sang một bên, sau đó đi tới bồn tắm, xả nước lạnh đi, thay nước ấm vào.
"Anh tắm lại lần nữa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670521/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.