"Thái tử quả thật có khí phách của một minh quân nhưng hắn sẽ không lật lại bản án cho Sở gia. Nếu muốn giải oan cho mấy ngàn oan hồn Sở gia, không phải Yến Vương thì không thể."
"Trong lòng bà chỉ có lật lại bản án thôi sao, bà đã từng nghĩ cho Phó Liệt chưa?" – Đường Hoan trừng mắt.
"Bổn cung có nghĩ! Đứa nhỏ Hàn Xuyên kia là huynh trưởng trên danh nghĩa của Liệt Nhi, chờ hắn lên ngôi, chắc chắn sẽ không bạc đãi Liệt Nhi!"
"Bà nói năng linh tinh, Phó Liệt là tâm phúc của Thái tử, một khi Thái tử thua cuộc, hậu quả của hắn là gì, bà có nghĩ tới không?
Lương phi á khẩu: "Ngươi..."
Đường Hoan thừa thắng xông lên, tung ra kỹ năng miệng pháo level max: "Bà chính là mụ đàn bà hèn hạ chỉ biết vì mình!"
"Lấy lý do lật lại bản án cho Sở gia để bỏ chồng bỏ con nhưng thật ra là vì bà không chịu được sự nghèo khó ở thôn quê mà thôi!"
"Bà muốn Thẩm Hàn Xuyên lên ngôi cũng vì tham cái danh Thái Hậu!"
"Bà lo rằng sau khi Thái tử đăng cơ, bà sẽ thành một Thái phi không quyền không thế nên mới có thể bất chấp tất cả mà gây thương tổn cho Phó Liệt như vậy!"
"Bà không phải vì lật lại bản án cho Sở gia! Rõ ràng là bà tham vinh hoa phú quý! Bà không vĩ đại như bà nghĩ! Bà tham lam! Bà dối trá! Bà vô tình vô nghĩa! Bà bạc tình bạc hạch[1]! Bà bỏ chồng bỏ con! Bà, là, mụ, đàn, bà, đê, tiện!
Gằn lên từng tiếng, mỗi từ mỗi chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670502/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.