Phó Liệt cõng Đường Hoan đi thẳng xuống núi, vừa mới đến đầu thị trấn đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Toàn bộ thị trấn yên tĩnh giống như không có vật sống, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng chẳng hề nghe thấy, hoàn toàn tĩnh mịch, không chút sức sống.
Trong không khí dường như còn mang theo mùi máu tươi, càng đi sâu vào trong trấn, mùi máu càng nồng, đến cuối thì cứ như khắp trời khắp đất đều là mùi máu vậy.
Trong sân Đồ gia.
Bác Phó ngã trên ngưỡng cửa, đầu lăn một bên, máu chảy lênh láng khắp nơi, phát ra một mùi tanh tưởi nóng hầm hập. Tròng mắt bác Phó trừng to, chết không nhắm mắt.
Thị trấn non xanh nước biếc đã biến thành thị trấn chết, không còn lấy một người sống, nhà nào nhà nấy đều bốc lên mùi máu tươi nồng nặc, che trời lấp đất, khiến người ta không biết nên trốn vào chỗ.
Tĩnh mịch.
Mạng sống của tất cả mọi người đều kết thúc tại nơi này.
Từng bước từng bước, Phó Liệt đi về phía thi thể cha mình, mỗi bước đều đặc biệt nặng nề, bóng dáng gầy yếu của thư sinh văn nhược giờ đây lộ ra nồng đậm bi thương cùng lịch liêu[1].
[1]tịch liêu: tịch mịch(vắng lặng và yên ắng) + hoang vắng.
Đường Hoan bình tĩnh đứng tại chỗ.
Hai cánh tay cô rũ xuống, có cái gì đó dần dần thay đổi nơi đáy lòng.
Cô vẫn luôn nghĩ đây chỉ là một trò chơi, con người nơi đây cũng chỉ là NPC[2], nhưng khi những người này chết ngay trước mặt mình, cô không thể tiếp tục tự lừa dối bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670466/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.