Tâm Như đã sợ đến mức hai chân run rẩy, không có sức lực để chạy.
Mẹ Tâm Tâm định quay lại đỡ cô dậy, nhưng lại bị Tâm Như giữ chặt tay.
“Mẹ, con sợ.” Tâm Như nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay mẹ Tâm.
Mẹ Tâm quay ra nhìn cô, vội vàng an ủi, “Tâm Như, đừng sợ, có mẹ ở đây, mẹ bảo vệ con, mẹ đưa con ra ngoài.”
Bà vừa dỗ dành, vừa đỡ Tâm Như rời đi.
Tâm Tâm ở đằng sau lồm cồm bò dậy, vừa lúc một quả bom khác phát nổ gần đó, sóng nhiệt đẩy cô văng ra xa, đập lên trên bờ tường, lại rơi xuống đất.
May mắn, nơi cô rơi xuống là cửa thoát hiểm, cô dùng sức chống hai tay, bò được ra ngoài.
Có nhân viên cứu hộ đứng ở cửa thấy cô, vội vàng tiến lên, gọi người đến, đưa cô lên cáng.
Cô được đưa đến khu tập trung người bị thương nặng phải nằm trên cáng, chờ xe cứu thương đến đưa đi.
Tâm Tâm nằm ở đó, chợt nghe thấy có âm thanh quen thuộc truyền từ cách đó không xa truyền đến.
Cô ngoảnh mặt qua, thấy mẹ và Tâm Như đang đứng trong khu vực của những người vừa thoát hiểm được xác định là bị thương nhẹ. Tâm Như hình như bị trày xước một chút ở trên mặt, vẫn còn rất sốc, đang khóc thút thít. Ba và anh trai của cô cũng đã đến nơi, đang vây quanh an ủi, động viên Tâm Như. Không một ai nhớ đến còn có cô đang nằm ở nơi này, trong những người bị thương nặng.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3373686/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.