Buổi chiều tan học trở về ký túc xá, Trí Tiêu Nguyên thay đổi hẳn thói quen, không nhăm nhăm chăm sóc Tâm Khôi nữa, mà trèo lên giường đắp chăn nằm.
Tâm Khôi ngạc nhiên:
“Ủa, đã mua cơm cho tôi chưa?”
“Cậu tự mua đi, tôi không khoẻ.”
“Vậy sao?”
Một bàn tay mềm mại ấm áp đặt xuống trán Trí Tiêu Nguyên, hắn mở mắt ra.
Là tay Tâm Khôi!
Tim hắn lại không chịu khống chế mà đập thình thịch lên.
“Đâu có nóng đâu nha.”
Tâm Khôi giống như chưa tin, liền cúi mặt xuống dùng cái trán của mình áp lên trán hắn:
“Thật sự là không nóng.”
Quá gần! Trái tim Trí Tiêu Nguyên muốn vọt ra khỏi ngực.
Không được, hắn hình như bị bệnh tim.
Hắn phải cách xa Trí Tiêu Nguyên! Hắn vùng dậy, chạy ra khỏi phòng.
“Này, cậu đi đâu thế?”
Tâm Khôi gọi với theo, nhưng bóng dáng Trí Tiêu Nguyên đã biến mất không thấy đâu.
Mấy ngày tiếp theo, Trí Tiêu Nguyên đều đi sớm về trễ, thường rời phòng lúc Tâm Khôi chưa dậy và trở về sau khi cô đã ngủ.
Tâm Khôi nhìn chiếc giường trống của Trí Tiêu Nguyên, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn là đang lẩn tránh cô sao?
Đêm nay, hơn mười hai giờ, Trí Tiêu Nguyên rốt cuộc cũng về phòng. Hắn không nhịn được đi đến bên giường Tâm Khôi, ngắm nhìn cô trong bóng đêm. Đôi mắt cô nhắm nghiềm, hàng mi dài rậm, sống mũi cao cao, bờ môi đỏ mọng, bóng đêm trung hòa làn da bánh mật của cô, lại trông thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-cong-nguoc-tam-tra-nam/3359658/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.