Thuốc giảm ho tiêu đờm, thuốc kháng axit hỗ trợ tiêu hóa, thuốc đau bụng, thuốc cấp cứu,... Chỉ cần nghĩ ra là Quách Lâm sẽ mua một số lượng lớn, cô nghĩ sau này tận thế sẽ hiểm thấy mấy thứ 1 này, dù sao bỏ nó vào không gian thì cũng không hết hạn sử dụng.
Tiếp theo chính là xăng, Quách Lâm cũng nghĩ cách mua một lượng lớn. Nghĩ đến giai đoạn đầu tận thế, cô vẫn phải nhanh chóng đến trạm xăng xung quanh một chuyến, dù sao cũng là thứ tiêu hao nên mua càng nhiều càng tốt. Quách Lâm còn đặt hàng một chiếc Land Rover, bỏ gấp đôi tiền đề độ nó.
Tận thể đến gần, ngày càng nhiều những người hôn mê chưa rõ nguyên nhân, lòng người hoang mang, phần lớn người dân nếu không cần thiết đều không dám ra khỏi nhà. Mặc dù chính phủ luôn lặp đi lặp lại trong bản tin là: Phải tin tưởng bọn họ, tình hình sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Người thân bên cạnh liên tục hôn mê, tất cả mọi người bắt đầu khủng hoảng, vừa sợ mất đi bọn họ, vừa sợ mình cũng sẽ hôn mê. Nỗi lo lắng và sợ hãi luôn bủa vây quần chúng, sự đảm bảo của chính phủ đã không còn đáng tin nữa.
Một số người có dự đoán trước, cảm thấy mọi thứ sẽ loạn lên nên bắt đầu mua một lượng lớn đồ ăn dự trữ trong nhà, mấy người khác thấy vậy cũng bắt đầu dự trữ lương thực theo, trong siêu thị đông đúc, không nhích chân được. Mọi người tranh nhau giành đồ ăn, nhân viên siêu thị liên tục lấy hàng hóa trong kho hàng ra, có vài khách hàng không kịp chờ đợi trực tiếp cướp đồ trong tay nhân viên, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Mấy ngày sau trời cũng trở nên u ám, bắt đầu đổ mưa, cả thành phố đều bị bao phủ bởi sự tối tăm. Mấy ngày liên tiếp đều âm u, một ngày nọ cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, mọi người nhẹ lòng hơn nhưng bọn họ không hề biết, sau hôm đó chính là tận thế.
Bệnh nhân trong bệnh viện thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi không còn chỗ, một vài người dân hôn mê, người nhà không đưa đến bệnh viện ngay mà tự chăm sóc ở nhà, lúc nào cũng chú ý đến thời sự quốc gia, mong mau chóng nghiên cứu ra thuốc chữa.
Cũng vào hôm trời quang mây tạnh ấy, một số người hôn mê tỉnh lại. Nhưng trong hai mắt bọn họ vô thần, hành động chậm chạp, sức lực rất lớn, tay liên tục bắt những người xung quanh, há miệng ra cắn.
Người nhà đã không còn vui vẻ vì người thân tỉnh lại nữa, cũng may hành động của mấy người này chậm chạp nên dùng dây thừng trói lại đưa người thân đến bệnh viện. Bọn họ cũng không mấy để ý đến vết thương, chỉ đến bệnh viện bằng bỏ một chút.
Trong bệnh viện cũng xuất hiện tình huống tương tự, gây nên một trận khủng hoảng. Ngay từ đầu trường hợp bệnh nhân tỉnh lại rồi cắn người là rất ít, chẳng mấy chốc đã bị trấn áp xuống.
Nhưng cũng có một vài trường hợp đáng tiếc xảy ra, có một vài người tỉnh lại, nhân lúc người nhà không chú ý thì cắn họ bị thương, đồng thời liên tục gặm cắn như đang ăn một món ăn ngon, nhấm nháp nuốt sạch. Trong lúc phản kháng, có người trốn thoát được, liên tục kêu cứu. Một vài người dân xung quanh chạy ra hỏi làm sao, có chuyện gì nhưng có lẽ vừa rồi người kia sợ quá nên chỉ liên tục
kêu cứu. Một vài người nhìn thấy vết thương nghiêm trọng của người nọ thì nói phải đến bệnh viện xử lý sớm, nếu không thì phiền phức lắm.
Bởi vì người nọ hấp tấp chạy ra nên quên đóng cửa nhà, bỗng có một giọng nam to khỏe hổn hển nói: “Sao anh lại cắn người thế hả? Mau buông ra, buông ra.” Nhưng người đang cắn anh ta lại không buông ra, không lâu sau, có người nghe thấy tiếng kêu nên qua giúp đỡ, kéo người ra. Người bị cắn còn đang tức giận, định nói gì đó nhưng thấy người cắn lại nhào sang người gần nhất, mọi người ầm ĩ kéo người kia ra. Sau đó có người báo cảnh sát, có người gọi 120, người cắn và người bị cắn đều được đưa đi. Mọi người thảo luận không lẽ lại là bệnh gì đó, sau đấy cũng tản ra. Người bị cắn chỉ thầm nói mình xui xẻo, cũng không làm gì nữa, nghe theo người nhà của người cắn đến bệnh viện.
Mấy ngày sau, người tỉnh lại cũng dần tăng lên, chỉ là triệu chứng của bọn họ như là phát điên, tóm được ai là cắn người đó, nghiêm trọng hơn thì còn ăn thịt người. Cái này coi như nghiêm trọng rồi, ăn thịt người thì bệnh viện không ứng phó nổi nên đã xin trợ giúp từ bên trên.
Một số bộ phận liên quan cũng lần lượt ra quân, trấn áp những người đi cắn người gây ra bạo động. Dưới bầu không khí ngột ngạt đó, trừ một vài tình huống cấp bách ra thì người dân thậm chí còn không dám ra khỏi nhà.
Người hôn mê lại bắt đầu lần lượt xuất hiện tình trạng tỉnh lại, số người tỉnh lại chưa tới hai phần mười, nhiều người trực tiếp dừng hô hấp, cỡ bảy phần mười, những người còn lại thì vẫn luôn hôn mê. Trong số người tỉnh lại chỉ có một số ít người thức tỉnh dị năng, số còn lại đều trở thành quái vật cắn người, mỗi ban ngành đều phải người đến bệnh viện giúp trấn áp.
Không thể nào nói đạo lý với những tên cắn người này, cũng không thể dùng súng, bởi vì bọn họ đều tạm thời mất ý thức, không dễ giải quyết. Trải qua một phen nhân viên thương vong, cuộc bạo động cuối cùng cũng lắng xuống nhưng vẫn còn vài tên quái vật cắn người đã trốn thoát.
Điều tồi tệ hơn là những người ban đầu bị cắn hầu hết đều xuất hiện triệu chứng cảm cúm, sốt và hiện tượng hôn mê. Nhưng trong thời gian rất ngắn đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì cứ nhìn thấy người là căn.
Do nhân lực không đủ, có lúc mấy chỗ gọi điện thoại xin giúp đỡ mà chưa cứu viện kịp thời khiến bệnh nhân vừa tỉnh lại thấy người là cắn, không khống chế kịp, nhân viên bị thương ngày càng nhiều như quả cầu tuyết lăn.
Mấy ngày nay Quách Lâm đều không ra ngoài, không phải là cô không vội đi tìm vũ khí mà là bây giờ trật tự an ninh vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Nếu bây giờ ra ngoài thì dọc đường rất dễ gặp bệnh nhân cắn người, chính cô cũng biết những người kia biến thành zombie, bị cắn sẽ truyền nhiễm, nguy hiểm rất lớn, cũng không thể giết bọn họ được, nếu không thì sẽ bị bắt vào cục cảnh sát, thế nên Quách Lâm chỉ có thể chờ.
Mấy ngày qua Quách Lâm đã chứng kiến một số vụ cắn người, chỉ cần khống chế được từ lúc cắn người thì sẽ không phát triển thành vụ việc ăn thịt người. Nhưng mới vừa rồi, cô nhìn thấy người đàn ông hàng xóm vì bị cào trúng mà biến thành zombie, xách vợ của mình ra khỏi nhà, ăn ngay trên hành lang.
Bởi vì quá kinh hãi nên người dân xung quanh chỉ biết run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát là có người ăn thịt người, chứ không dám đi cản lại. Người đàn ông kia thực sự đang ăn vợ của mình, ăn từng
miếng một giống như đang ăn một món ngon trên đời. Không lâu sau, cuối cùng cảnh sát cũng đến. Quách Lâm nhòm qua cửa sổ, nhìn người đàn ông ăn thịt người kia, chỉ thấy gương mặt gã ta đã chuyển sang màu xanh, móng tay thì biến thành màu đen, hành động chậm chạp, vừa thấy đã biết là biến thành zombie hoàn toàn rồi. Mấy cảnh sát kia thấy cảnh tượng này cũng hơi thờ ơ, dẫu sao mấy ngày nay bọn họ đã thấy nhiều vụ việc ăn thịt người như thế này rồi nên nhanh chóng khống chế người đàn ông kia lại.
Quách Lâm bật tivi lên, trên tivi đang phát vụ việc ăn thịt người, cảnh sát đã nhanh chóng bắt giữ những kẻ này và đưa đi.
Mấy ngày sau, xung quanh lại lần lượt xảy ra mấy vụ việc ăn thịt người như vậy, những cảnh sát tới ngày càng chậm, ánh mắt của bọn họ cũng ngày càng mỏi mệt. Mỗi kênh trên tivi cũng đang đưa tin về sự việc này, liên tục nói mọi người nên tin vào chính phủ các kiểu. Có một lần, MC đưa tin tại hiện trường đột nhiên bị zombie bồ nhào từ phía sau gặm cắn, sau khi phát ra một tiếng “a” thảm thiết thì màn hình tivi cũng trắng xóa.
Cuối cùng ngày hôm đó, sau khi xảy ra sự việc ăn thịt người, người dân gọi điện thoại xin giúp nhưng vẫn không đợi được cảnh sát đến giúp.
Quách Lâm nhìn qua cửa sổ thấy lũ zombie lảo đảo bên ngoài, vì không có ai dọn máu trên mặt đất nên nó đã đen đi. Trên đường không có ai cả, trông cực kỳ đìu hiu đổ nát.
Bây giờ tivi không còn kênh nào, mạng máy tính cũng mất rồi, điện thoại cũng không thể gọi điện được, cuối cùng tận thế vẫn ập đến.
Lúc tận thể bắt đầu, vì còn một ít thức ăn dự trữ trong nhà nên mọi người chưa nhận thức được tầm quan trọng của vật tư, không biết gì về thế giới nguy hiểm bên ngoài, cũng không có ai dám can đảm ra ngoài thu thập vật tư nên bây giờ là thời điểm dễ thu thập nhất.
Quách Lâm thay một bộ quần áo thể thao màu đen dễ hoạt động, buộc tóc lên thành đuôi ngựa, trên lưng đeo một cái túi lớn màu đen, trong tay cầm một con dao phay rồi đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, Quách Lâm khóa chặt cửa, còn làm một ký hiệu, nếu như có người cạy cửa trộm đồ thì cô có thể nhận ra được.
Quách Lâm cẩn thận đi trong lối nhỏ cầu thang bộ, ngay khi sắp ra khỏi công thì gặp một con zombie đang loanh quanh. Quần áo trên người zombie cũ nát, tất cả toàn là vết máu, cả người hiện ra màu xanh, cái miệng cũng đang chảy máu. Zombie này ngửi thấy hương vị thơm ngon của con người thì lên cơ thể rách nát về phía Quách Lâm.
Quách Lâm đang cầm dao phay trên tay, cô liếm môi, bước đi như một con báo đến gần zombie, cả người cô đột nhiên bật lên, dùng dao phay trên tay chém mạnh một phát xuống đầu zombie, giải quyết nó như bổ dưa. Sau đó lại chém một nhát nữa vào đầu zombie, lưỡi dao ngoáy bên trong thì phát hiện trong đó có một viên tinh hạch nho nhỏ màu sắc xinh đẹp cỡ chừng hạt đậu, Quách Lâm bỏ nó vào túi.
Có lẽ đây chính là tinh hạch của zombie, giai đoạn đầu tận thế, xác suất tồn tại của tinh hạch zombie rất nhỏ, đã thế còn không chia thuộc tính, tổng cộng năm màu. Những tinh hạch thế này đều là cấp một, chờ đến khi zombie tiến hóa lên cấp hai thì trong đầu bọn chúng đều có tinh hạch. Bây giờ tỉnh hạch là hình tròn, cũng cỡ tinh hạch cấp một, chỉ có chia thuộc tính ra, tinh hạch có thuộc tính gì thì sẽ có màu sắc tương ứng, zombie có loại tốc độ, có loại lực lượng, có loại tinh thần, có loại không gian,...