Sau khi tháo camera xuống kiểm tra kỹ càng, Quách Lâm mới yên tâm.
Quách Lâm lấy món trang sức hình con bướm trong túi ra, giống với lần trước để vòng tay nhận chủ, Quách Lâm tìm một con dao sạch rạch vào lòng bàn tay mình, nhỏ máu lên món trang sức hình con bướm kia. Nó liên tục hấp thu máu của Quách Lâm, giọt máu vừa nhỏ lên trên đã lập tức biến mất giống như một miếng bọt biển đang thấm nước. Quách Lâm chợt phát hiện trong mắt con bướm kia lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Đột nhiên món trang sức hình con bướm trong tay đã biến mất, Quách Lâm đứng ở một nơi xa lạ.
Quách Lâm biết đây chính là không gian do vòng tay và trang sức hình bướm kết hợp tạo thành, đúng là nó có chút khác biệt so với trước đây.
Không gian kín chừng mười mấy mét vuông ban đầu nay đã to lên gấp đôi, gần ba mươi mét vuông. Ngoài ra ở giữa không gian còn có một dòng suối nhỏ. Nước suối trong vắt, đứng trên đồng cỏ còn có thể ngửi được nước suối thơm mát khiến người ta không tự chủ được muốn uống một hớp.
Quách Lâm nghĩ mình ở trong không gian của mình, chắc không đến nỗi tự độc chết mình đâu. Cô nhớ trong truyện, da dẻ của nữ chính Lạc Điệp ngày càng tốt lên, chắc là hiệu quả của dòng suối này rôi.
Nhưng điều Quách Lâm quan tâm không phải là làn da, cô tin mình uống nước suối xong thì có thể cải thiện được thể trạng yếu ớt này. Quách Lâm không muốn lúc nào mình cũng phải đau đầu khi nhập vào một cơ thể mỏng manh yếu đuối như Lâm Đại Ngọc này nữa.
Nghĩ là làm, Quách Lâm không chút do dự đi tới cạnh dòng suối, khom người xuống mặt suối uống một lớp nhỏ, sau đó thì dừng lại.
Cô lặng lẽ chờ đợi cơn đau như trong tưởng tượng nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra, à không, hình như có mùi hôi thối. Quách Lâm phát hiện làn da lộ ra bên ngoài hơi ngả sang vàng xám, sờ vào hơi nhơn nhớt giống như cặn dầu trên dầu mỡ.
Quách Lâm quyết định ra ngoài tắm nước nóng.
Bây giờ cô đã có không gian rồi, vậy là chuyện quan trọng nhất đã giải quyết xong. Tiếp đến cô không muốn dây dưa nhiều với người nhà họ Quách và vị hôn phu không có tí tình cảm kia, sợ làm bản thân thấy ghê tởm. Còn về nữ chính, ở cạnh cô ta tuy là an toàn nhưng như vậy thì đồ tốt sẽ không có phần của mình. Đối mặt với nữ chính bạch liên hoa yếu ớt kia, ngẫm lại thôi đã thấy toàn là tức giận và ấm ức. Nữ chính nói nghe rất hay, cái gì cũng muốn tốt cho cô, tôi không cố ý... Kết quả là nữ phụ vốn đã thiệt thòi lại trở thành người xấu trong mắt người khác. Có cái nguy hiểm nữa là nữ phụ là bia
đỡ đạn, người này chết đến người kia chết. Sau khi chết, mọi người còn xem đó là chuyện đương nhiên, an ủi nữ chính là nữ phụ vốn nên bị thế này, thế nọ. Ngẫm lại thôi đã thấy đau cả đầu, đầu óc của bọn nam phụ kia chắc chắn đã bị chập mạch rồi.
Cô nghĩ mình vẫn nên tránh xa nữ chính thì tốt hơn, tránh được bao xa thì tránh!
Quách Lâm vừa nghĩ vậy đã thấy nữ chính gọi đến, cô không muốn nghe giọng của cô ta, trực tiếp cúp máy. Cô thu dọn một hồi, sau đó trả phòng, rời khỏi khách sạn.
Trong lúc đó điện thoại vẫn reo liên tục, Quách Lâm mất kiên nhẫn tháo sim vứt đi. Đối với nữ chính, ai thích làm Thánh Mẫu thì làm đi!
Còn Lạc Điệp gọi điện thoại liên tục cũng dần mất kiên nhẫn. Nghĩ đến buổi tụ họp một tháng sau, cô ta vốn định mượn Quách An An cái vòng tay mình đã để ý từ lâu, định cầm trước để đeo khoe khoang trong một tháng. Cô ta nhớ lại mỗi lần mình mượn đồ, con ngốc Quách An An kia đều không giục mình trả lại, cuối cùng món đồ đó tự nhiên trở thành của cô ta. Cô ta đã để ý cái vòng tay kia lâu rồi, cảm thấy nó không hề tầm thường, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội mượn vòng tay, lúc định gọi điện thông báo trước cho Quách An An thì gọi mãi cũng không ai nghe máy.
Lạc Điệp hơi bực bội, rốt cuộc Quách An An đang làm cái trò gì vậy chứ, đến lúc cần thì lại biến mất tiêu.
Một chàng trai cùng lớp thầm thích Lạc Điệp đang đứng bên cạnh cô ta, thấy người đẹp lo lắng như vậy, anh ta chỉ muốn bước tới vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của cô ta, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
Anh ta đi đến cạnh Lạc Điệp hỏi: “Đàn em Lạc, em sao thế? Có cần anh giúp gì không?”
Lạc Điệp nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, người tới ăn mặc như một tên con ông cháu cha, tâm tư cô ta xoay chuyển, gương mặt chuyển sang uất ức, nước mắt còn chưa lăn xuống đã nức nở nói với tên con ông cháu cha kia: “Đàn anh, em không sao thật mà.”
Vì đề đàn anh kia tin tưởng hơn, cô ta còn căng mắt ra, nước mắt lưng tròng, miệng nhỏ khẽ mỉm lại, nhịp thở hơi dồn dập trông cực kỳ yêu kiều, giống như một đóa bách hợp trong sáng khiến người ta không nhịn được muốn phạm tội.
Ánh mắt đàn anh kia toát ra ánh lửa, chỉ muốn hóa thân thành sói ngay lập tức.
Đàn anh họ khẽ một tiếng, vội che đi vẻ bối rối của mình, nhẹ nhàng nói với Lạc Điệp: “Đừng cứ gọi đàn anh đàn anh nữa, anh tên là Thiệu Huy, em gọi anh là A Huy là được rồi.”
Lạc Điệp ngượng ngùng, cúi đầu khẽ gọi: “A Huy.” Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự mềm mại của một thiếu nữ, cô ta ngẩng đầu lên liếc nhìn Thiệu Huy một cách quyến rũ rồi lập tức cúi đầu xuống, lộ ra cần cố thon dài như thiên nga trắng.
Nghe tiếng “A Huy” kia, xương cốt trong người Thiệu Huy đều nhãn hết. Ánh mắt anh ta sáng rực nhìn chằm chằm vào cổ của Lạc Điệp, bây giờ muốn anh ta làm gì anh ta cũng chịu.
Lạc Điệp cảm nhận được ánh mắt Thiệu Huy đang nhìn mình, cô ta nghĩ đến sắc đẹp của mình và những ánh mắt của mấy tên đàn ông lúc trước nhìn mình thì cực kỳ đắc ý.
Thiệu Huy thấy biểu hiện của Lạc Điệp thì thầm vui mừng vì diện mạo đàn ông của mình. Anh ta mời Lạc Điệp đến phòng bao của một quán trà, khuyên nhủ Lạc Điệp thế này thế kia, Lạc Điệp cảm thấy ấm ức, cuối cùng nói ra chuyện làm mình khó xử.
Thiệu Huy vội ôm cô gái mình thấm thích bấy lâu vào lòng, thỏa mãn an ủi.
Anh ta bất bình thay Lạc Điệp, sau đó mắng Quách An An, Lạc Điệp lập tức giải thích: “Không phải vậy, An An không cố ý...” “Do em lương thiện quá đấy Tiểu Điệp, gặp người khác là không hiện như em đâu.”
Vẻ mặt Lạc Điệp không dám tin, vội nói: “Em tin An An, anh không được nói cậu ấy như vậy.” Để thuyết phục Thiệu Huy, Lạc Điệp còn nức nở nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “An An không cố ý...” Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, giống như bị ấm ức còn phải cố nhịn.
“Em đó!” Thiệu Huy nuốt lại lời định nói, vội đổi chủ đề, sợ người đẹp lại rơi lệ: “Được được được, anh không nói nữa, em đừng khóc mà.” Sau đó, vì muốn người đẹp thoải mái hơn, Thiệu Huy lại dẫn Lạc Điệp đi mua ít quà.
Lạc Điệp ngoài mặt ấm ức nhưng trong lòng cực kỳ đắc ý.
Trùng hợp là lúc này Quách Lâm - người bị bàn tán sau lưng đang mua sim mới trong cửa hàng, đột nhiên cô “hắt xì” một cái thật to, người xung quanh đều đồng loạt nhìn sang. Quách Lâm khẽ vuốt mũi một cách vô tội, thầm nghĩ ai đang nhắc đến mình thế. Đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn xung quanh, trông như một bé thỏ trắng đơn thuần lương thiện.
Ra khỏi cửa hàng, Quách Lâm chọn một nơi vắng vẻ để gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Chung, báo cho ông ta số điện thoại mới của cô, nếu muốn liên lạc thì cứ gọi vào số này.
Người bên kia như hiểu được bí mật gì đó, nói mình đã hiểu rồi, biết phải làm thế nào.
Tiếp đó Quách Lâm thuê một chiếc xe tải lớn, bịa chuyện mình mở một cái siêu thị nhưng gặp chút trục trặc về danh tiếng của nhà cung cấp nên đến mấy siêu thị xung quanh bổ sung nguồn hàng.
Chủ siêu thị cũng tỏ vẻ mình đã hiểu. Bây giờ uy tín của nhà buôn rất quan trọng, thà kiếm ít tiền mà giữ được uy tín tốt, nếu không thì sẽ không có khách đến mua. Quách Lâm đến nhà kho siêu thị đề chọn một ít đồ ăn lót dạ như sô cô la, bánh quy, khô bò, bánh mì, mì gói... Cô cũng lấy một số thực phẩm chủ yếu như gạo, bột mì, lúa mì... và một số gia vị như dầu, muối, tương và giấm. Cô còn mua cả quần áo, giày dép, chăn mền, đồ dùng của phụ nữ và các nhu yếu phẩm hàng ngày, trừ những thứ ông chủ cần để quay vòng thì cô mua hết toàn bộ.
Giá đắt hơn giá mua vào nhưng rẻ hơn giá thị trường.
Chủ siêu thị rất vui vẻ, đây là một khoản thu nhập cực béo bở, hơn nữa mấy thứ này có thể mua bổ sung được.
Quách Lâm cũng cực kỳ vui vẻ. Sau khi ra khỏi siêu thị, cô tìm một chỗ vắng vẻ bỏ hết những món đồ kia vào không gian.
Sau đó Quách Lâm tiếp tục đi đến mấy siêu thị to, mua sắm số lượng lớn, trong lúc đó còn thay quần áo trên người và cả xe hàng, lý do mua đồ cũng khác nhau. Chẳng hạn như công ty phát phúc lợi, ông chủ muốn quyên góp, công ty sắp tổ chức hoạt động lớn, thuận lợi qua mặt được mấy chủ siêu thị.
Đến khi Quách Lâm cảm thấy mua cũng kha khá rồi mới đi thuê một căn nhà. Cô định thuê một tháng nhưng chủ nhà không đồng ý, buộc phải cọc một tháng trả tiền ba tháng, ở ba tháng trở lên mới cho thuế.
Mặc dù bây giờ Quách Lâm không thiếu tiền nhưng cô có tính “nếu tiết kiệm được thì sẽ không lãng phí”, có thể nói là tính toán rất kỹ chi tiêu của bản thân, cái gì không cần thiết thì đừng ai mong lấy được một xu từ cô.
Mặc cả một hồi, chủ nhà cũng chịu thỏa hiệp nhưng vẫn nhất quyết phải ở ba tháng trở lên mới cho thuê, ở dưới ba tháng thì đóng tiền cả ba tháng, không cho rút! Đương nhiên tiền điện nước miễn hết, đồ dùng trong nhà cũng đầy đủ.
Quách Lâm kiểm tra xung quanh một lượt, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm đi vào không gian thu dọn.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô cũng sửa soạn bản thân một chút. Nhìn mấy món đồ này, cô đang nghĩ có phải không gian cũng bảo quản được hay không.
Hình như trong truyện, nữ chính vừa có thể gieo trồng vừa có thể giữ tươi, lấy ra và bỏ vào đều như nhau, còn tiện hơn cả tủ lạnh. Cô rót một ly nước nóng, sau đó đặt vào không gian. Cô đề trong không gian khoảng nửa tiếng, sau khi lấy ly ra mới phát hiện nước vẫn nóng hổi như lúc bỏ vào.
Quách Lâm suy nghĩ một chút rồi lại đặt ly vào trong không gian.
Cô cầm một quả táo, dùng con dao đã được khử trùng sạch sẽ cắt quả táo ra làm hai, ném một nửa vào trong không gian, còn mình thì gặm một nửa còn lại. Ăn được vài miếng, cô lại ném một phần tư quả táo còn lại vào trong không gian, không đặt chung chỗ với nửa quả táo khi nãy, sau đó không quan tâm đến nữa.