Đấy là phải chuẩn bị chu toàn cho tận thế sắp đến mới được.
Ngày hôm sau, Quách Lâm dậy sớm theo thói quen. Nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, Quách Lâm nghĩ đây có thể là một lý do khác khiến Quách Hân Hân căm ghét nguyên chủ.
Sau khi sửa soạn lại một chút, khuôn mặt xinh đẹp trong gương dần trở nên thanh tú động lòng người. Quách Lâm hài lòng xách túi nhỏ, bước nhanh ra khỏi phòng.
Vì không muốn cho người nhà họ Quách biết nên cô không gọi tài xế riêng trong nhà. Cô bắt một chiếc taxi đến ngân hàng quốc tế Thế Hoa. Đây là ngân hàng lớn nhất thành phố, đặt cái tên Thế Hoa này là hoàn toàn xứng đáng, những ngân hàng khác có thúc ngựa cũng không bằng được tiền vốn của ngân hàng này, các thế lực giàu có trong thành phố đều chọn Thế Hoa để giao dịch tài chính. Uy tín của quốc tế Thế Hoa rõ như ban ngày, đương nhiên dịch vụ của nó cũng thuộc loại tốt nhất, có một không hai, mỗi khách hàng đền Thể Hoa đều được đối xử như thượng đế.
Quách Lâm mới bước vào quốc tế Thế Hoa đã có nhân viên tinh mắt vừa thấy đã nhận ra người này chính là cô cả của nhà họ Quách quân chính. Người nọ nhanh chân xuất hiện trước mặt cô, giành trước phục vụ cho cô.
Quách Lâm không muốn nói nhiều, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tìm giám đốc của các anh đến đây.”
Nhân viên A lập tức thông báo cho giám đốc, đồng thời mời Quách Lâm đến phòng VIP nghỉ ngơi và chờ đợi. Quách Lâm không muốn để ý tới sự niềm nở của nhân viên A, đi thẳng vào vấn đề: “Bưng cho tôi một ly nước ấm thôi, không cần thêm gì nữa.”
Nhân viên A nhanh chóng bưng nước ấm đến cho Quách Lâm. Một lúc sau, vị giám đốc tên Hoàng Hữu Ích xuất hiện trước mặt cô, dặn dò nhân viên A chờ bên ngoài.
Giám đốc Hoàng tươi cười nói: “Cô An An, tôi là Hoàng Hữu Ích, Giám đốc của ngân hàng quốc tế Thế Hoa, rất hân hạnh được phục vụ cô.”
Quách Lâm nhìn anh ta, vẻ mặt ôn hòa: “Tôi muốn nhận di sản mẹ tôi để lại.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mềm mại và rõ ràng.
Hoàng Hữu Ích nhìn Quách Lâm một hồi, nói bằng giọng điệu khó xử: “Cô An An, bởi vì mẹ cô, bà Dung Trường Nguyệt là khách hàng cấp bậc Bạch Kim, hơn nữa di sản của bà ấy rất lớn nên tôi không có quyền hạn phụ trách vấn đề này. Cô có thể chờ một lát được không, Tổng Giám đốc Chung của chúng tôi sẽ lập tức phục vụ cô.”
Quách Lâm nghĩ lại di sản của mẹ nguyên chủ, sau đó thoải mái nói: “Được thôi.”
Hoàng Hữu Ích nhanh chóng báo tin cho Tổng Giám đốc Chung.
Lúc Tổng Giám đốc Chung tới, Giám đốc Hoàng băng cho ông ta một tách trà rồi rời khỏi đó.
Tổng Giám đốc Chung nhìn Quách Lâm một hồi, sau đó hỏi: “Cô Quách, cô tới nhận lại di sản của bà Dung Trường Nguyệt đúng không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Giọng nói của cô rất kiên định.
“Không có vấn đề gì cả. Dựa theo di chúc của bà Dung, cô Quách có thể lấy di sản khi đủ mười tám tuổi, còn nếu người nhà họ Quách cầm thư ủy thác của cô đến thì phải đợi tới khi cô đủ hai mươi tuổi mới được lấy. Nếu hiện tại cô Quách đã đem đủ giấy tờ tùy thân và chìa khóa rồi thì có thể lấy ngay lập tức.”
Quách Lâm suy nghĩ giây lát, sinh nhật lần thứ hai mươi của cô cũng không còn xa lắm: “Tôi muốn lấy ngay bây giờ.”
“Không thành vấn đề, cô Quách.” Nói xong, Tổng Giám đốc Chung dẫn Quách Lâm đến phòng bảo mật. Sau nhiều thủ tục như nhập mật khẩu điện tử, quét tia hồng ngoại và nhiều thủ tục khác nữa, hai người họ đi tới một căn phòng.
Tổng Giám đốc Chung chỉ vào một ngăn tủ: “Cô Quách, di sản của bà Dung được cất trong ngăn tủ này, cô có thể dùng chìa khóa để mở. Tôi sẽ đứng đợi cô ở ngoài, nếu cô cần giúp đỡ gì thì cứ gọi tôi.”
Quách Lâm gật đầu.
Tổng Giám đốc Chung đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô cảnh giác quan sát xung quanh một lúc, sau khi xác định không có thiết bị theo dõi mới lấy chìa khóa từ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Chìa khóa này là năm đó Dung Trường Nguyệt đưa cho nguyên chủ, vì sợ con gái làm mất nên đã làm thành một mặt dây chuyền xinh đẹp.
Vì nguyên chủ rất nhớ mẹ, hơn nữa mặt dây chuyền này cũng rất đẹp nên cô luôn mang theo bên mình, nhờ thể cũng lại cho Quách Lâm.
Cô nhớ vào hôm sinh nhật của nguyên chủ, Quách Thư Khánh đã tặng cho nguyên chủ một bộ trang sức rất lộng lẫy, nguyên chủ cực kỳ vui vẻ. Sau đó, ông ta viện cớ nhớ Dung Trường Nguyệt nên bảo nguyên chủ đưa mặt dây chuyền này cho ông ta, để ông ta tưởng nhớ người vợ đã khuất nhiều năm của mình.
Lúc đó nguyên chủ rất cảm động, thấy cha vẫn chưa quên mẹ của mình nên lập tức đưa mặt dây chuyền này cho ông ta.
Quách Thư Khánh lại nhân cơ hội đó lừa nguyên chủ ký vào giấy ủy thác di chúc, ông ta nói sẽ quản lý giúp cô, chờ khi cô lấy chồng sẽ lấy đó làm của hồi môn.
Ngay lúc tận thế ập đến, Quách Thư Khánh đã dùng di sản kếch xù của Dung Trường Nguyệt để đổi lấy một lượng vật tư lớn, nhờ vậy ông ta mới có thể chiếm được một khu ở căn cứ thành phố D từ lúc tận thế mới bắt đầu. Nhưng mà bọn họ lại nhẫn tâm bỏ rơi nguyên chủ.
Lúc đó, nguyên chủ không biết chìa khóa có ý nghĩa thế nào nên mới dại dột đưa nó cho người cha mặt người dạ thú kia.
Hừ, Quách Lâm cười khẩy. Để xem lần này đến ngày tận thế, người được gọi là “cha” kia không có số tiền khổng lồ này thì sẽ xây dựng thế lực bằng cách nào đây.
“Cạch” một tiếng, két sắt mở ra. Lúc đó Dung Trường Nguyệt không muốn của hồi môn của mình bị lấy mất nên mới gửi vào ngân hàng, bà nghĩ dù sao cũng sẽ cho con gái nên dùng danh nghĩa của hồi môn của con gái để gửi vào ngân hàng quốc tế Thế Hoa.
Bà không ngờ mình sẽ chết đột ngột như vậy, số tài sản này cũng trở thành di sản. Quách Lâm mở hộp trang sức trong ngăn tủ, tất cả bên trong đều là đồ trang sức cao cấp như ngọc lục bảo, ngọc bích và trang sức kim cương, món nào đáng giá ngàn vàng.
Quách Lâm lục lọi món trang sức hình con bướm được miêu tả trong truyện là “bướm tím mềm mại bay lả lướt”. Quách Lâm cảm thấy hơi lạ, món trang sức hình con bướm là thứ cực kỳ quý giá nhưng khi đặt vào so sánh với những món trang sức ngàn vàng này thì không đáng là gì. Hơn nữa, món trang sức hình con bướm chỉ hợp cho cô gái trẻ đeo, còn lại đều là những thứ dành cho quý bà. Giống như đang ăn món Pháp lại lọt vào một món ăn vặt Trung Quốc vậy, không phải là không được ăn vặt nhưng mà giá trị và khẩu vị giữa hai cái không hợp nhau.
Đồ trang sức trong tủ nhiều quá đi mất!
Càng tìm, Quách Lâm càng thấy tức giận. Đây đúng là một số tài sản khổng lồ, chẳng trách đám người nhà họ Quách kia lại thèm thuồng.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy trang sức hình con bướm trong một chiếc hộp tinh xảo ở góc tủ.
Quách Lâm xem kỹ món trang sức hình con bướm, sau đó bỏ vào trong túi xách.
Lại nhìn sang mấy món trang sức còn lại, cô nhớ sau tận thế mấy thứ này chẳng đáng một đồng nên quyết định thanh lý tất cả, biến hết thành tiền mặt. Sau đó cô nhớ Dung Trường Nguyệt còn gửi một số tiền lớn trong ngân hàng, thế là tiện thể lấy ra dùng luôn.
Nếu không thì tới lúc tận thế, mấy thứ này cũng không dùng được. Quách Lâm cất toàn bộ trang sức rồi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tổng Giám đốc Chung đang đứng chờ.
Thế là cô thương lượng với ông ta, muốn đấu giá hết tất cả những món trang sức trong đó.
Dù Tổng Giám đốc Chung hiểu biết sâu rộng cũng khá kinh ngạc, mấy món trang sức ấy, bất kỳ món nào cũng có thể làm bảo vật gia truyền, nhưng ông ta cũng không đưa ra ý kiến nào cả.
Ngân hàng và phòng đấu giá có mối liên hệ mật thiết với nhau. Có một số thứ ngân hàng phải đưa đến phòng đấu giá giải quyết, mà tài chính lúc đấu giá thì phải tiến hành chuyển khoản qua ngân hàng. vì vậy càng khỏi bàn đến một ngân hàng lớn như quốc tế Thế Hoa.
“Tổng Giám đốc Chung, tôi muốn dùng danh nghĩa của tôi rút số tiền tiết kiệm của mẹ tôi.”
“Không thành vấn đề, cô Quách. Vậy cô định xử lý thế nào?”
Quách Lâm nghĩ đột nhiên trong thẻ cộng vào một số tiền lớn như vậy, cho dù thế nào cũng sẽ không lừa được mọi người, chưa kể có khi còn bị cha khóa thẻ nữa, tốt nhất là làm một tấm thẻ mới cho chắc: “Mở tài khoản, làm thẻ mới cho tôi rồi chuyển hết tiền vào trong thẻ đó, còn về chuyện đấu giá trang sức thì tôi hi vọng làm càng nhanh càng tốt.”
“Cô Quách, gần đây tình hình đấu giá đang dao động, bán đấu giá sẽ hơi rớt giá một chút, cô phải biết là bây giờ không kịp tuyên truyền cho mấy món trang sức này nữa rồi.”
Quách Lâm suy tư một chút, phải nhanh chóng thanh lý mấy món này đổi ra tiền mặt, dù sao thì sau sinh nhật mình nhà họ Quách cũng sẽ biết cô đã lấy di sản ra rồi. Mặc dù cô không ngại phiền toái những giải quyết sớm một chút sẽ tránh được những phiền toái không đáng có. Còn giá cả thì cũng không quan trọng, một tháng sau là tận thế rồi, thứ thiếu nhất bây giờ chính là thời gian. Thế là Quách
Lâm chấp nhận: “Chỉ cần bán đấu giá nó càng nhanh càng tốt, giá giảm cũng không sao.”
“Cô Quách, cô đồng ý là tốt rồi. Trùng hợp là mấy ngày nữa phòng đấu giá Huệ An có một buổi đấu giá, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa những món trang sức này đến chỗ đó để tiến hành đấu giá. Nhưng mà sau khi đấu giá thì công ty đấu giá sẽ rút 5% từ tiền đấu giá để làm tiền công, cô thấy có vấn đề gì không?”
“Vậy nhờ cả vào Tổng Giám đốc Chung.”
“Rất hân hạnh được phục vụ cô Quách.” Ông ta biết sau khi bán đấu giá mấy món trang sức này, số tiền hoa hồng mà mình nhận còn hơn cả tiền lương mấy năm, thế là ánh mắt ông ta khi nhìn Quách Lâm càng trở nên hiện từ giống như đang nhìn con cháu trong nhà.
Không lâu sau, Tổng Giám đốc Chung giao một tấm thẻ Bạch Kim mới phát hành cho Quách Lâm: “Cô Quách, vì cô đã giao dịch đạt yêu cầu của khách hàng cấp Bạch Kim của ngân hàng chúng tôi nên chúng tôi làm tấm thẻ VIP Bạch Kim này cho cô, số tiền tiết kiệm của bà Dung cũng đã được chuyển vào đây rồi.”
Sau đó, Tổng Giám đốc Chung còn đích thân tiễn Quách Lâm ra đến tận cửa: “Hôm nay, tôi rất vinh dự khi được gặp cô Quách, hi vọng sẽ được phục vụ cô vào lần sau.”
“Ừm.” Quách Lâm đáp lại bằng âm mũi, thâm cười nhạo. Một tháng nữa là tận thế đến rồi, nên không còn lần sau nữa đâu. Sau đó, Quách Lâm ngồi vào taxi, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Tổng Giám đốc Chung, bỏ lại Tổng Giám đốc Chung đang run rẩy trong gió. Nhà giàu hàng tỉ mà đi taxi ư?
Sau khi trở lại khách sạn, Quách Lâm không hề liên lạc với người nhà họ Quách, nhà họ Quách có gọi điện thoại tới nhưng Quách Lâm không nghe. Bây giờ lấy được di sản của mẹ về rồi, để tránh đêm dài lắm mộng thì cứ để món trang sức hình con bướm nhận chủ trước cho thỏa đáng.
Quách Lâm cũng không khỏi oán trách, Mary Sue chết tiệt, vật đã nhận chủ rồi mà nữ chính cũng cướp được.
Sau khi vào phòng, Quách Lâm kiểm tra xung quanh một lượt theo thói quen, chính nhờ bất cứ lúc nào cũng cẩn thận nên kiếp trước cô mới tránh được nguy hiểm nhiều lần. Quách Lâm cười lạnh một tiếng, thật sự phát hiện ra một cái camera, chắc là nó được lắp lúc cô đi ra ngoài, cũng không biết là người nhà họ Quách làm hay nhân viên khách sạn làm nữa.