" Nó đâu? " Minh Triệt lặp lại câu hỏi
" Em...thật sự không biết. Chắc là cậu ấy ra bãi cát rồi.. "
" Đã một lúc lúc lâu rồi sao vẫn còn chưa quay lại? "
" Em thật sự không biết mà "
Minh Triệt nhíu mày trước giờ chưa ai có thể qua mắt được hắn đừng nói đến cô gái dở diễn này
" Tôi nhắc lại lần nữa nếu như cô không nói...tôi sẽ cho mọi người biết ba cô là một tên trộm " Minh Triệt gằn giọng
" Tại sao...anh... " Ngọc Khiết kinh ngạc
" Không có bất cứ thứ gì là tôi không biết "
Ngọc Khiết trầm mặc một lúc
" Lúc nãy thật ra...tôi thấy cậu ấy gặp một nữ sinh hai người họ nói gì đó rồi liền đi đâu mất rồi... "
" Hướng nào!? "
"...là bên kia "
"..."
Vài phút trước
Linh Vũ bị đi lạc, bất ngờ gặp được nữ sinh lần trước ở trên xe khách cố tiếp cận Minh Triệt
Cô ta dẫn cô đi tới một nơi vào đó ở vách núi quay lại thì không còn thấy cô ta đâu
Bất chợt một cánh tay nào đó đẩy cô xuống vực...May mắn là không bị ngã xuống nước
Đau...
Linh Vũ rũ mắt nhìn mắt cá chân mình đang chảy máu
Vậy là mình sắp chết rồi sao?
Nhưng vẫn chưa tạm biệt mọi người nữa mà...
Cô ngước mắt nhìn bầu trời đang tối dần, ánh mắt liền trở lên thâm trầm hơn
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tiếc nuối đến như vậy
Mọi người ở đây đều khác với thế giới hiện tại...
Họ rất hòa đồng
" Này cô bé sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-noi-loan-di/1328281/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.