Edit: Linh Nguyệt Sau khi Bùi Hạo Nhiên nói xong những lời này cũng là lúc, anh liền rời khỏi nơi mà người bạn tốt của mình đang ngồi để gấp rút chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo, để lại Tống Thành một mình ngồi lại trong hành lang bệnh viện im lặng, thật lâu mà không hề mở miệng để nói chuyện.. Trong vài ngày sau đó, Tô Quỳ đột nhiên nhận ra được rằng từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, Tống Thành dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác, hay nói đúng hơn là bây giờ trông anh thật giống với một chú chó trung thành luôn quấn quýt bên cạnh chủ nhân, bất ngờ đến mức khiến cô khó có thể ngờ tới được. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn- Tống Thành đang mặc trên mình một chiếc quần tây trắng, tay áo sơ mi được anh xắn lên một cách cẩn thận đã vô tình để lộ ra cánh tay gầy nhưng không kém phần rắn chắc của anh, anh bưng một đĩa trái cây đã rửa sạch tiến lại gần chỗ cô, "Uyển Uyển, hôm nay cảm thấy thế nào? Có muốn ăn trái cây không?" Nói xong anh cũng không quên cầm dao gọt hoa quả lên tự tay gọt vỏ cho cô, hành động này của anh đã khiến cho Tô Quỳ phải giật giật khóe miệng của mình, cô lẳng lặng nhìn người đàn ông đang tập trung ngồi ở trước giường bệnh gọt táo. Người như Tống Thành mà cũng chăm sóc ai đó sao? Làm sao có thể có chuyện như vậy được! Từ trước đến nay, hoa quả khi đã gọt vỏ hết đi thì sản phẩm thu được cuối cùng sẽ là một quả táo to tròn, đỏ au, vậy mà cuối cùng rơi vào tay anh cắt thì cũng chỉ còn có duy nhất phần lõi. Quả táo như thế kia thì bảo cô ăn thế nào được? Vì vậy, Tô Quỳ tức giận liếc nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn ăn." Bàn tay đang gọt táo của Tống Thành đột nhiên dừng lại, anh chậm rãi đặt con dao và quả táo trong tay trở lại đĩa hoa quả, nhẹ giọng hỏi: "Không ăn cũng không sao cả, vậy cô có muốn đi ra ngoài hít thở không khí chút không?" Tô Quỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, cô nghi hoặc nhìn anh chằm chằm, "Anh phát điên cái quái gì vậy?" Rõ ràng là mấy ngày trước anh còn hận không thể giết chết cô, vậy mà tại sao từ lúc đến bệnh viện lại trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy? Trừ phi Tống Thành đã khôi phục trí nhớ của kiếp trước, bằng không Tô Quỳ thật sự không biết bây giờ Tống Thành đang cố gắng thể hiện ra cái gì với cô, dù rằng mấy ngày nay anh có thể rất nhẹ nhàng mà chuẩn bị mọi thứ cho cô. Dù cho cô có tức giận hay cố ý giả vờ hất tay ném đi trái cây mà anh đã tỉ mỉ cắt gọt, thì cô cũng chưa bao giờ thấy anh tức giận. Tống Thành gượng ép nở một một nụ cười nhẹ, giọng điệu có chút chua xót, "Tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.." Trái tim mong đợi của Tô Quỳ cứ như vậy bị dập tắt một cách từ từ, sắc mặt và ánh mắt của cô cũng từ từ trở nên lạnh lùng hơn: "Cho nên, tất cả chỉ vì áy náy, đúng không?" Vậy ra tất cả những hành động mà người đàn ông này đối xử với cô trong suốt mấy ngày qua không phải bởi vì có tình cảm với cô, cũng càng không phải là vì đau lòng mà chỉ là vì anh cảm thấy có lỗi? Thật là TMD áy náy! Cô chưa bao giờ hiếm lạ với mấy thứ này cả! Cô thở ra một hơi thật sâu, như thể sắp phun ra hết khí chất ứ đọng lâu ngày trong lồng ngực. Đúng vậy, Tô Quỳ đã nhận ra rằng cô đang bị ảnh hưởng quá sâu sắc bởi người đàn ông này, cho dù yêu người đàn ông này, cô cũng không nên yêu đến mức đánh mất chính bản thân mình. Nở một nụ cười chua xót trên môi, Tô Quỳ thầm nghĩ: Nếu ông nội mà biết được đứa cháu gái mà mình cẩn thận nuôi nấng lại trở thành một con người như bây giờ, thì e rằng có lẽ sẽ tức giận đến mức đuổi cô ấy ra khỏi nhà chăng? May mắn thay, cô đã kịp thời tỉnh táo lại. Cô vẫn yêu, nhưng nên sắp xếp lại nó ở mức bình diện, tình yêu đích thực phải được đặt ngang hàng với nhiệm vụ. Chứ không nên lặp lại sai lầm như lúc cô biết tin Tống Thành chính là người yêu của mình ở kiếp trước, không màng tất cả mà trở thành một con người ngu ngốc. "Đương nhiên không phải, tôi.." Thích em? Vừa mới định mở miệng nói chuyện, một con người bất khả chiến bại như đại Boss Tống Thành lại một lần nữa trở nên cứng họng trước người phụ nữ nhỏ bé này. Tô Quỳ tức giận cười, "Anh làm sao? Nếu như anh không thể tìm ra được lời nào thích hợp để nói, vậy khi nào nghĩ kĩ được rồi thì anh có thể đến nói chuyện với tôi sau!" Sau đó, cô thản nhiên ra lệnh đuổi vị khách đáng ghét này đi, "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Khuôn mặt quyến rũ tràn đầy sự thờ ơ của cô đã khiến cho trái tim của Tống Thành không nhịn được mà khẽ đau nhói, là do cô đã không còn yêu anh? Hay vẫn là do đang hận sự tàn nhẫn của anh ngày ấy? Anh yếu ớt nhắm đôi mắt của mình lại hơi ngẩng đầu lên, phải mất một lúc lâu sau, anh mới dùng giọng nói khàn khàn của mình để nói được một câu, "Được, vậy em nghỉ ngơi đi. Buổi tối, tôi sẽ lại đến thăm em, em có muốn ăn cái gì không, để tôi mang cho em?" Tô Quỳ đã nằm trở lại trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cô giả vờ như đã ngủ say không nghe thấy được những lời anh nói, bất động mà nhắm chặt mắt lại, ngay cả hàng lông mi dài đen nhánh cũng đều không hề run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]