Edit: Linh Nguyệt Cô rất thích cà phê có vị ngọt và đắng, nhưng so với nó cô lại càng thích anh hơn.. "Ồ." Tống Thành thở một hơi dài khi nghe những lời nói vừa nãy của cô, một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu dâng trào trong lòng anh, như muốn nói với anh rằng cảm giác kì lạ đó thực sự rất đúng. Lúc Hàn Quả Quả nhận được cuộc gọi từ văn phòng chủ tịch, cô vẫn còn đang khóc, như thể cô đã bị ai đó bắt nạt đến mức phải rơi lệ. Nhưng khi nghe chủ tịch ở phía đầu dây bên kia yêu cầu cô phải pha hai ly cà phê và giao đến văn phòng càng sớm càng tốt, thì cô đã vội vã lấy khăn giấy ra lau sạch nước mắt trên mặt rồi nhanh chóng mang theo một tâm trạng lo lắng đi chuẩn bị. Sau một lúc mân mê mãi ở trong phòng trà tại tầng 38, cuối cùng Hàn Quả Quả cũng thành công mang cà phê đã pha ra phía bên ngoài, để đi về phía văn phòng chủ tịch. Còn về phía Tô Quỳ, khi dùng tay lật xem cuốn tạp chí về tài chính, cô đã vô tình dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của mình, trong khi hàng lông mày nơi khóe mắt thì lại chớp nhẹ một cái, khiến cho bộ dáng hiện tại của cô trông tình tứ không thể nào kể hết được. Có lẽ đã đến lúc rồi--- Cô nhẹ nhàng đóng cuốn tạp chí lại, giả vờ nhìn thời gian rồi nói với Tống Thành: "Thật nhàm chán, để tôi đi nhìn xem tại sao một lúc rồi mà vẫn chưa có ai mang cà phê tới. Nói thật, trợ lý của anh làm việc kém thật đấy!" "Được." Tống Thành nhướn hai hàng lông mày đen của mình lên nhìn người phụ nữ trước mặt, đối với lời nói này của cô anh cũng không có ý muốn phản đối, "Đừng chạy lung tung đi đâu, lát nữa tôi sẽ đưa cô ra ngoài ăn tối." Tô Quỳ vẫy nhẹ bàn tay nhưng vẫn không có ý quay đầu lại. "Biết rồi, biết rồi~" Thật đúng là một người phụ nữ không có lương tâm! Nụ cười rạng rỡ của cô như những đóa hoa rực rỡ làm chói mắt anh, khiến cho cảm giác kỳ quái trong lòng anh không hiểu sao lại bắt đầu từ từ xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng lần này lại giống như men say. Để rồi sau khi lắng đọng lại cùng với thời gian, nó sẽ nở thành những bông hoa xinh đẹp mà mỹ lệ. Tống Thành cứ miên man suy nghĩ về những điều đang xuất hiện ở trong đầu của anh, anh dùng đầu ngón tay xoay chiếc bút ký của mình một cách vô thức, đây là một trong những thói quen cũ của anh, khi nghĩ về một điều gì đó đột ngột và bất ngờ, anh thường sẽ vô thức cầm hoặc nắm một đồ vật gì đó rồi xoay chúng.. Nhưng đột nhiên một tiếng hét vì đau đã bất ngờ xông thẳng vào bộ não của anh. "A! Đau quá!" Tống Thành giật mình, bộ não của anh còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh, thì cơ thể anh đã vô thức hướng về phía tiếng hét mà đi tới. Lần đầu tiên anh có thể cảm thấy được tim mình đập nhanh đến như vậy, tuy rằng bản thân rất tin tưởng vào hệ thống an ninh ở Tống thị nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng cho cô. Tuy chỉ mới đi được có vài bước nhưng từ xa anh đã có thể nhìn thấy được hiện trường vụ hỗn độn vừa xong, chiếc váy voan xinh đẹp của cô đã bị dính đầy cà phê, đang bốc lên hơi nóng phả vào người của cô, chúng cứ tí tách nhỏ ngọt xuống bàn chân người phụ nữ đang ngồi ở dưới mặt đất. Hàn Quả Quả mở to mắt, ánh mắt lúc này của cô giống như chú nai Bambi, kinh hãi thì thào: "Xin, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.." Cơn đau thấu da thịt khiến Tô Quỳ gần như không thể nào thốt ra được từ nào, bởi vì hai cốc ca cao nóng vừa mới được pha kia, đã hoàn toàn đổ hết vào quần áo của cô. Nghe được lời nói của Hàn Quả Quả cũng là lúc Tô Quỳ đột nhiên rất muốn nói với cô gái đang xin lỗi này rằng, nếu một lời xin lỗi có thể giải quyết được mọi việc, thì cần gì cô phải cần tới cảnh sát? Nhưng cuối cùng lời nói ở trong lòng vẫn không được cô nói ra. Khoảng khắc mà Hàn Quả Quả âm thầm ngước lên nhìn lén Tô Quỳ cũng là lúc Tô Quỳ cũng ngước lên để nhìn cô. Cô gái mà cô vừa gặp là một người con gái có mái tóc đen được buộc gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa, để mái bằng, đôi mắt to tròn, nước da trắng ngần, dáng người thì lại nhỏ nhắn. Chỉ là hai mắt của cô gái này hơi đỏ, chẳng lẽ cô ta vừa khóc đấy à? Hàn Quả Quả cũng nhìn Tô Quỳ một cách chăm chú như cách vừa nãy cô nhìn, và cuối cùng cô vẫn phải nản lòng thừa nhận rằng không ai có một ai khác có thể so được với người phụ nữ trước mặt này. Lông mày đẹp như tranh vẽ, trầm mặc tao nhã, cho dù có lộn xộn cũng không làm mất đi khí chất thuần khiết của cô, đây không phải là người phụ nữ mà lúc nãy cô vừa liếc mắt đã thấy cô ở trong vòng tay của BOSS sao? Ông trời thật sự không công bằng, khi đã ban cho người phụ nữ này vẻ đẹp khuyng quốc khuynh thành rồi, lại còn ban cho cô ấy thêm một người bạn trai đẹp trai và quyền lực như thế. Còn cô, thì lại chỉ có thể khiêm tốn nhận nhiện vụ pha cà phê, chịu đựng những lời mắng mỏ của sếp, không những thế cứ tưởng ngồi vào vị trí trợ lý thư ký nhưng hóa ra cũng chỉ có thể làm những việc lặt vặt. Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có một cỗ bực bội khó chịu, nhưng lại không biết cô rốt cuộc đang bực ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]