Edit: Linh Nguyệt Tại văn phòng chủ tịch. Sự trang trí văn phòng của Tống Thành quả thật rất giống với tính cách của anh, đơn giản nhưng không làm mất đi phong cách vốn có. Toàn bộ gian phòng hầu như chỉ dùng có duy nhất hai tông màu chủ đạo chính là đen và trắng. Bàn làm việc làm bằng đá cẩm thạch đen quý hiếm được đặt tại gần một góc phòng, trong khi chiếc tủ sách đen trắng thì lại được đặt ngay ở phía bên cạnh. Không những thế, trong phòng còn có một dãy ghế sofa bọc da êm ái được kê dựa vào tường để khách hàng có thể ngồi xuống thư giãn. Ngoài ra, còn có một cánh cửa gỗ màu trắng ngăn hai gian phòng lại với nhau, bên trong là một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Sau khi Tống Thành bá đạo ôm cô bước vào phòng làm việc, anh nhanh chóng buông cô ra, rồi bước đến bàn làm việc của mình và ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục hiệu suất làm việc của mình. Tô Quỳ có chút buồn chán, cô ngồi trên ghế sô pha một hồi lâu, cố gắng nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng như ngọc của bản thân, nhưng mãi đến nửa ngày rồi mà vẫn thấy Tống Thành tiếp tục công việc của mình, không hề để ý đến những hành động từ nãy đến giờ của cô. Vì thế cô liền bắt đầu dùng bàn tay chống lên một bên má, chăm chú ngước lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện vẫn đang cúi đầu trước mặt mình làm việc. Những lọn tóc mái xõa dọc theo vầng trán đầy đặn của anh, chúng rũ xuống dưới một cách tùy ý, kết hợp với cặp kính vàng đang được anh đeo trên sống mũi cao, đã làm dịu đi khí chất mạnh mẽ của anh và khiến anh trông dịu dàng hơn rất nhiều. Cứ như vậy, trong lúc quan sát người đàn ông trước mặt, cô đã vô tình ngẩn người ra lúc nào không hay biết, đôi mắt to tròn và sáng ngời vẫn cứ chăm chú nhìn Tống Thành, trong khi khóe môi thì lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Câu nói đàn ông hấp dẫn nhất là lúc họ làm việc thật không hề sai, Tống Thành quả thật chính là một con người phải dùng tới câu nói này để hình dung ra được. Nếu nói ngày thường Tống Thành trông giống như một con người xã hội đen xấu xa, tính tình u ám, thì bây giờ khi đã đeo lên cặp kính vàng thì trông anh lại giống như một giáo sư dạy đại học hơn là một người nắm quyền kiểm soát vận mệnh của một tập đoàn khổng lồ. Có lẽ là do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, lại công thêm việc Tống Thành cũng là một con người rất nhạy cảm với thế giới bên ngoài, nên anh đương nhiên sẽ cảm nhận được tầm mắt của cô đang dõi theo từng chuyển động của mình. Khi anh vô tình ngẩng đầu lên, thì bất ngờ đối diện với một đôi mắt lấp lánh và trong như một hồ nước, khiến cho trái tim của anh dường như bất chợt lỡ một nhịp, phải mất một hồi lâu, anh mới nói, "Tôi đẹp không?" Cặp mắt phượng hơi chút nheo lại, khóe môi khẽ di chuyển, anh cố ý dùng giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ và ma mị nhất để nói với cô. Vì chưa kịp nhận ra cho nên Tô Quỳ theo phản xạ tự nhiên vô ý gật đầu, hai má cô đỏ bừng, như thể vừa uống một chai rượu vang đỏ, "Đẹp!" "Thật sao? Vậy cô có yêu tôi không?" Giọng nói của anh càng lúc càng trở nên khàn khàn hơn, cộng thêm việc kéo dài hơi ở âm cuối, giống như một chiếc lưỡi hái sắc nhọn của tử thần, dù biết rằng cái chết đã sắp đến nhưng cô vẫn sẵn sàng hiến dâng linh hồn mình, chỉ để có thể đổi lại một cái nhìn của anh. "Thật, đúng vậy, tôi yêu.." Chờ đã! Tô Quỳ ngạc nhiên trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không thể tin nổi mà nói với anh: "Anh dám lừa tôi nói?" Mặc dù Tống Thành còn chưa nói hết câu cuối cùng, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy những lời trước đó của cô một cách rõ ràng. Thật đáng tiếc- Anh thở dài, có lẽ anh đã sai khi vô tình đánh giá thấp cô, có thể tỉnh táo lại với sự mê hoặc của anh thì cũng không phải là một cô gái ngốc nghếch. Anh dừng cây bút đang chuyển động của mình lại rồi nói, "Khát không? Cô muốn uống gì?" Tô Quỳ tức giận liếc nhìn anh một cái rồi thờ ơ nhún vai, "Tôi cái gì cũng được, cùng anh giống nhau thôi!" "Tốt." Tống Thành nói xong liền quay sang bên cạnh nhấn vào số điện thoại nội bộ, rất nhanh ở phía đầu dây bên kia đã nhanh chóng trả lời lại. Anh chỉ nói đơn giản với đầu dây bên kia: "Mang hai cốc cà phê đến văn phòng của tôi." Sau khi suy nghĩ một chút, anh nói thêm, "Một trong số đó có cốc thêm sữa và đường, nhanh chóng mang lên đi." Lời nói của anh ngay lập tức đã thực sự khiến cho trái tim của Tô Quỳ đập liên hồi như một cái trống, là anh? Nhưng cũng thực sự không phải là anh, nhưng làm sao mà người đàn ông này có thể biết rằng cô rất thích đồ ngọt và là người ủng hộ tối đa các sản phẩm từ sữa. Tống Thành không biết đọc suy nghĩ, tự nhiên cũng không thể biết tại sao biểu hiện của Tô Quỳ lại khó đoán như vậy, anh chỉ nghĩ cô không thích, cho nên liền nói: "Cô không thích sao? Vậy để trợ lý đổi cho cô một cốc khác." Chỉ là không biết tại sao trong trí nhớ, lại có một thứ gì đó nói với anh rằng, cô gái này thích ngọt như mạng sống của mình? "Không!" Tô Quỳ nở một nụ cười nhẹ với anh, "Tôi rất thích."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]