Mà đương nhiên, thân phận lần này mà Tô Quỳ xuyên vào có thể được coi như là bé nhỏ đến nỗi chẳng đáng kể trong truyện, bởi cô cũng chỉ là một người phụ nữ trong số rất nhiều người phụ nữ của Tống Thành mà thôi. Sau khi tốt nghiệp trường nghệ thuật, cô liền đi theo Tống Thành làm một người tôn sùng tiền bạc và ham mê vật chất, có thể nói là người phụ nữ vô dụng nhất trong số những đám phụ nữ của anh. Tuy nhiên lý do mà cô vẫn còn có thể ở bên cạnh người đàn ông này lâu như vậy, hoàn toàn là phụ thuộc vào khuôn mặt và dáng người quyến rũ của mình. Không lâu sau khi nữ chính tiến vào Tống thị để làm việc, trong một lần sơ ý, cô đã vô tình đi nhầm vào thang máy riêng của nam chính, rồi cứ như thế, thuận theo lẽ tự nhiên, nam chính bị tính cách "ngốc nghếch" của nữ chính thu hút và chuyển cô lên tầng cao nhất để trở thành một thư ký thực tập. Trong lúc tiếp xúc với cô, anh đã dần bị tính cách tốt đẹp của cô làm cho cảm động, từ đó dần dần yêu cô, vì cô mà giải tán hết hậu cung đầy phụ nữ. Từ nghèo thành giàu thì lại rất dễ, nhưng từ giàu mà trở về nghèo thì mới là một chuyện khó. Cho nên, bản thân Đường Uyển chính là dùng câu nói này để hình dung, vì từ nhỏ là một cô nhi đã quen với cuộc sống khó khăn nghèo khổ, cho nên mới dẫn đến việc sau khi lớn lên cô lại coi trọng tiền bạc như vậy. Có thể nói là trong khoảng thời gian khi Đường Uyển lựa chọn đi theo Tống Thành, cô đã có được một cuộc sống giống hệt như trong mơ ước của mình. Cho nên lúc Tống Thành muốn đưa ra lời chia tay với cô, cô còn có thể làm thế nào được nữa đây? Phải nói rằng, số phận của Đường Uyển cũng thật là đáng thương, làm một nữ phụ còn chưa có được nhìn thấy nữ chủ liền đã phải đi lãnh cơm hộp, thật là quá oan uổng cho cô gái này. Đương nhiên khi biết Tống Thành giải tán tất cả tình nhân hiện có chỉ là bởi vì anh đã yêu một cô gái trẻ mới nổi, Đường Uyển đã không thể bình tĩnh nổi, cơn ghen đã làm cho cô mất hết đi lý trí. Sau khi nghe được tin Tống Thành mang theo Hàn Quả Quả đến câu lạc bộ hoàng gia năm 1982 để gặp gỡ và giới thiệu với bạn bè của mình, cô đã lập tức nổi giận đùng đùng đi đến đấy. Kết quả người còn chưa kịp nhìn thấy, thì cô đã tử vong do ngay lập tức do lúc nửa đường đi đã bị xe đâm vào. Đường Uyển cứ như vậy chết thảm, nhưng tiếc thay, đến ngay cả một ánh mắt thương hại của Tống Thành cô cũng chẳng thể nào được nhận.. Sau khi đã nhanh chóng xem qua một lượt thông tin ở trong đầu, Tô Quỳ cố gắng kìm nén cơn đau đầu, hơi có chút vô lực mà lẩm bẩm một mình: "Phải làm như thế nào thì mới có thể thay đổi được vận mệnh của Đường Uyển bây giờ đây.." "Đinh--- hệ thống nhắc nhở, cô phải hoàn thành nguyện vọng của nữ phụ thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ!" "Nguyện vọng? Nguyện vọng gì mới được chứ?" Không phải chỉ cần thay đổi vận mệnh bi thảm của nữ phụ là được rồi à? Chẳng lẽ vẫn còn điều gì đó mà cô chưa biết sao? Một dự cảm bất thường bỗng đột nhiên xuất hiện ở trong lòng, khiến cho Tô Quỳ im lặng hết chỗ nói nổi. Có lẽ nào---- "Nguyện vọng hiện tại của nữ phụ chính là khiến cho Tống Thành yêu Đường Uyển, gả vào hào môn, từ nay về sau có thể hưởng thụ một cuộc sống vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực*." * * * *Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang. M* kiếp! Tô Quỳ không nhịn được nữa, nếu cô mà là nam chủ, cô cũng sẽ yêu nữ chính tiểu bạch thỏ thuần khiết, chứ không đời nào xoay người đi yêu một người phụ nữ tuy dáng người quyến rũ nhưng không có não đâu! Nhiệm vụ này thật là.. Đường Uyển không hề nói rõ nguyện vọng mà cô gái này muốn cô thực hiện, thì làm sao mà Tô Quỳ có thể như cũ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cấp S được? Có thể nói, Tô Quỳ đối với nguyện vọng này, thực sự có chút không tình nguyện. Chê cười! Làm Tống Thành yêu cô? Rồi gả vào một gia đình giàu có? Kia không phải là đồng nghĩa với việc phản bội Quân Mạc để toàn tâm toàn ý với người đàn ông khác sao? Quân Mạc mà biết chuyện này.. Có lẽ anh sẽ giết cô.. rồi tự sát phải không? Không được không được, Tô Quỳ hung hăng rùng mình một cái, hỏi hệ thống, "Tại sao nhiệm vụ lần trước cậu không nói với tôi?" Hệ thống vẫn rất bình tĩnh dùng giọng nói máy móc không hề gợn sóng máy nói ra hai từ, "Đã quên." Hai mắt của Tô Quỳ trợn trắng lên, nào có chuyện đấy xảy ra được! Nếu như bây giờ đến ngay cả hệ thống cũng có thể quên mọi thứ, vậy liệu mọi người trên toàn thế giới có bị mất trí nhớ liên tục không nhỉ? Nhưng dù sao thì cô cũng không cần hỏi vấn đề này, bởi có lẽ khi lần đầu trói buộc với cô chắc hệ thống cũng đã quên nói về một số quy tắc. Khiến cho cô vô tình đụng trúng phải Phùng Yên Nhiên, một người cũng có mộng tưởng giàu có, vốn chỉ là định ôm một chút cái đùi to của Nhiếp chính vương để sống sót nào ngờ không cẩn thận, cuối cùng lại là vô tình ôm cả một đời. Vì thế cô mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ được. Hệ thống này cũng thật là, nó thực sự không đáng tin cậy thế sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]