Bên trong tẩm điện U Đô.
Sở Ly Việt lại bắt đầu đau đầu.
Hắn không rõ, rõ ràng còn chưa tới ngày rằm, vì sao cố tình vào lúc này lại đau đầu? Ma khí trong cơ thể cuồn cuộn, cơn đau lần này so với vài lần trước càng dữ dội hơn nhiều. Không chỉ thân thể mà còn có đáy lòng, đầu hắn đau như muốn nứt ra, thống khổ khó nhịn, nhưng lần này lại không có ai thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc hắn.
Sở Ly Việt thở dốc mấy hơi, giảm bớt cái cảm giác khó chịu nghẹt thở bị kẹt trong lồng ngực.
Trên tay hắn nắm chặt chiếc đèn hoa sen lẽ ra đã được thả trôi, và cả tờ giấy kia. Nhìn thấy những thứ này… cảm xúc vốn bình tĩnh lại bắt đầu không ngừng cuộn trào lên.
Không nên là thế này… Không nên là thế này. Hắn rõ ràng đã giành được người hắn thực sự muốn, tại sao… tại sao lại luôn nghĩ về nàng?
Hắn hít sâu một hơi, sau đó cưỡng ép bản thân dừng lại, cưỡng ép bản thân không cần suy nghĩ… Những chuyện đó sớm nên bị lãng quên…
Nghĩ đến đó, Sở Ly Việt đột nhiên dùng sức dưới lòng bàn tay, tờ giấy nhỏ viết tên hai người trong nháy mắt bị nghiền nát tan tành. Chỉ cần không nhìn thấy đồ vật liên quan đến nàng, hẳn là sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng chờ nhìn thấy chiếc đèn hoa sen kia… động tác của hắn lại do dự.
Nhìn khắp toàn bộ tẩm điện, đó dường như là vật duy nhất nàng để lại. Nếu vứt đi, ngay cả dấu vết tồn tại của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-nao-co-y-xau/5021204/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.