"Không có." Tay nhỏ đưa khăn giấy qua.
Tần Du Phàm tiếp nhận khăn giấy, lau nước mắt trên mặt của mình, hung hăng mà cảnh cáo Giản Nhất Lăng.
"Tôi nói cho cô biết Giản Nhất Lăng, hôm nay chuyện cô nhìn thấy không được nói ra ngoài! Với ai cũng đều không được nói! Đặc biệt không thể cùng Địch Quân Thịnh nói! Nếu cô muốn thông qua loại thủ đoạn này hủy hoại địa vị của tôi trong cảm nhận của Thịnh gia! Tôi sẽ vô cùng mà ghét bỏ cô! Có biết hay không?"
Giọng nói vì vừa mới khóc, có chút ách, nói ra một chút đều không có dọa người.
"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng rồi.
"Còn có di động của cô đâu? Lấy ra tôi nhìn xem, tôi muốn xác định cô có ghi hình hay ghi âm gì đó hay không!"
"Không có ghi."
Giản Nhất Lăng cũng không có lấy điện thoại di động của mình ra.
"Nha, cô nói nha, nói dối cái mũi là sẽ dài ra nha! Nếu sau này tôi phát hiện cô nói dối, tôi sẽ không buông tha cô!" Tần Du Phàm trân trọng mà "Cảnh cáo" Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng cảm thấy Tần Du Phàm có chút ấu trĩ.
Loại lời nói này là lừa không được cô.
Thu thập một chút cảm xúc, Tần Du Phàm khôi phục bộ dáng cao ngạo nữ cường nhân như ngày thường.
Kỳ thật cô ấy so với Giản Nhất Lăng cũng không lớn hơn bao nhiêu, năm nay cũng mới 21 tuổi.
Thời điểm mẹ của cô ấy chết, cô ấy mới vừa qua 18 tuổi mà thôi.
Trong lòng của cô ấy cũng cất giấu rất nhiều đau khổ, chỉ là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426087/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.