Nói xong, vợ của Tần Hoành Thụy ra khỏi phòng.
Tần Chí Cả cũng đi theo ra ngoài.
Hai người đi xuống phòng khách dưới lầu nói chuyện với nhau.
Tần Du Phàm nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, bộ dáng vừa rồi khi Giản Nhất Lăng cùng cha của cô nói chuyện.. có chút soái.
Nói như vậy xem ra, Giản Nhất Lăng vẫn là có chút ưu điểm.
Nhưng mà chuyện này cô ấy vẫn là không cần nhúng tay loạn vào.
Nếu thật đem cha cô chọc giận, cô ấy cùng Giản gia đều sẽ không quá tốt.
"Giản Nhất Lăng, lần sau đừng nói như thế nữa." Tần Du Phàm nói với Giản Nhất Lăng với giọng điệu khuyên nhủ.
"Vì cái gì?" Giản Nhất Lăng lúc hỏi chuyện ngữ khí đều là bình bình, cũng không có cao giọng.
"Có thể có cái gì vì cái gì chứ? Chính cô động não đi!" Tần Du Phàm tức giận nói.
Giản Nhất Lăng cô ấy ở thành phố Hằng Viễn muốn phá như thế nào thì mặc kệ, nhưng nơi này là kinh thành, cô ấy phá như vậy là sẽ thiệt thòi lớn.
Nếu thật sự chọc cha cô, sẽ không có gì tốt cho cô ấy.
Cô ấy cho rằng đến lúc đó Giản gia bọn họ có thể bảo vệ được cô ấy sao?
Hay là cô ấy cảm thấy chỉ cần có Thịnh gia che chở, liền cái gì cũng đều không cần sợ?
Nữ nhân sao có thể mỗi ngày chỉ nghĩ đến dựa vào nam nhân bảo hộ?
Dù sao cũng phải chính mình bảo vệ tốt chính mình mới đúng chứ!
Thật không biết Thịnh gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426086/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.