Thời điểm đi lên cầu thang, Tần Du Phàm cố ý đi gần lại Giản Nhất Lăng, thấp giọng dò hỏi cô.
"Giản Nhất Lăng, cô tới nơi này làm gì?"
"Làm việc."
Vẫn là cái kiểu bình tĩnh kia, không có phập phồng nhưng giọng nói lại rất mềm rất ngọt.
Tần Du Phàm vừa nghe thanh âm này của Giản Nhất Lăng, lại nhìn khuôn mặt nhỏ không có biểu tình gì kia, liền cảm thấy phiền.
Làm chuyện gì, còn làm được tới nơi này?
"Nói cho cô biết, bác cả của tôi cũng không phải là đối tượng để cô thực tập!"
Trong giọng nói của Tần Du Phàm lộ ra vài phần cảnh cáo.
Cô ấy biết Giản Nhất Lăng là sinh viên hệ y khoa.
Nhưng dù cho có là thiên tài như thế nào, mà chỉ là sinh viên chưa có được thực hành nhiều, thì không thể làm gì được!
"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng một tiếng.
Hừ, nói cái gì với cô cũng là vô ích.
Vào phòng Tần Hoành Thuỵ, người đang nằm ở trên giường, hai bên đều có thiết bị chữa bệnh, để ngừa vạn nhất cần dùng.
Trong phòng còn có bác sĩ tư nhân, chuyên môn chiếu cố Tần Hoành Thuỵ.
Vân lão đến gần, Tần Hoành Thuỵ liền mở hai mắt.
Khí sắc của ông ấy thật không tốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ông bệnh thật sự nghiêm trọng.
Nhưng khi nhìn thấy Vân lão, trên mặt vẫn là lộ ra vẻ vui mừng.
"Vân lão tiên sinh! Ngài đã tới!"
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tôi lại đây là nhìn tình trạng thân thể của ông một chút."
Vân lão vội vàng nói với Tần Hoành Thuỵ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/426084/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.