Chương trước
Chương sau
An Dương đi rồi, hình tượng của Mạc Thi Vận ở trong cảm nhận của các bạn học hoàn toàn sụp đổ.
Mọi người đều không nói gì trước mặt Mạc Thi Vận, nhưng trên diễn đàn tràn đầy những bình luận tiêu cực về cô ấy.
[Mạc Thi Vận thật sự làm được như vậy luôn, cư nhiên lợi dụng sự yêu thích của An Dương đối với cô ấy.]
[Đúng vậy, nghe hai người bọn họ nói chuyện, An Dương hoàn toàn là bị cô ta lừa.]
[Dương ca đáng thương.]
[Cho nên nói liếm cẩu làm không được, liếm cẩu liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng.]
(*) Liếm cẩu có hai loại hàm nghĩa khác nhau. Loại thứ nhất: Liếm cẩu là việc biết đối phương không thích mình nhưng vẫn đặt tình cảm của mình cho đối phương. Loại thứ hai: Liếm cẩu là châm chọc a dua nịnh hót người khác.
[Thật là không nghĩ tới a, tôi vẫn luôn cảm thấy Mạc Thi Vận là con người khá tốt, tính cách ôn hòa, ở chung rất tốt, ai, thật là..]
Mặc kệ là nam sinh hay là nữ sinh, đã lưu lại lốp xe dự phòng cho mình, còn kích động lốp xe dự phòng vì mình làm việc đều là chuyện thực chán ghét.
Mọi người nghiêng về một bên mà phê phán Mạc Thi Vận.
Các bạn trong lớp cũng bắt đầu cố ý hoặc vô tình mà xa cách với Mạc Thi Vận.
Cảnh tượng như vậy, cùng với lúc trước Giản Nhất Lăng bị bôi nhọ đẩy Giản Duẫn Náo xuống cầu thang là thập phần tương tự.
Đối mặt với những chuyện này, Mạc Thi Vận đều nhịn xuống.
Buổi tối về đến nhà, Mạc Thi Vận tìm mẹ mình hỏi chuyện.
"Mẹ, hiện tại mẹ chỉ có đem toàn bộ chuyện nói cho con biết, con mới biết được nên làm như thế nào."
Sau khi Mạc Thi Vận nói như vậy, Mạc Tuệ Cầm mới kể hết chuyện cho Mạc Thi Vận biết.
Mạc Thi Vận sau khi nghe xong đều cảm thấy sững sờ, những chuyện mẹ cô nói đến đã tác động rất lớn đến cô.
Mạc Thi Vận cảm thấy một góc trong thế giới nội tâm của cô đã sụp đổ.
Mạc Thi Vận nghĩ đến những việc xảy ra với cô trong thời gian này.
Về cuộc thi hóa học, cái ngày bị đuổi ra khỏi Giản gia, lúc nhìn thấy Tần Xuyên đi chung với Giản Nhất Lăng, vai diễn của cô bị thay thế, và việc cô bị nhục mạ ở trường..
Mạc Tuệ Cầm hoảng hốt, "Thi Vận, con đừng dọa mẹ, đều do mẹ không tốt, là mẹ hại con."
Mạc Tuệ Cầm đã biết con gái mình hôm nay ở trường học gặp rất nhiều chuyện không hay.
Mạc Thi Vận dùng một chút thời gian tiêu hóa xong chuyện vừa rồi, sau đó mới rưng rưng nước mắt nói chuyện với mẹ cô, "Mẹ, chuyện này mẹ làm sai, mẹ không nên làm những chuyện như vậy."
"Thực xin lỗi, mẹ biết sai rồi, mẹ tưởng rằng một mình mẹ gánh vác là được, nhưng mà.. hiện tại vẫn là liên lụy đến con! Mẹ đã theo chân bọn họ xin lỗi, mẹ cầu xin bọn họ tha thứ, nhưng mà vô dụng.. bọn họ căn bản không nghe.. hiện tại con cũng bị mẹ hại cho liên luỵ, là mẹ không tốt, mẹ thực xin lỗi con.."
Mạc Tuệ Cầm khóc không thành tiếng, mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy mẹ mình cái dạng này, Mạc Thi Vận tim như bị đao cắt, không đành lòng lại trách cứ bà.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con biết mẹ làm những việc này đều là vì con, con làm gì có tư cách để trách cứ mẹ chứ."
Mẹ cô làm sai, nhưng bà ấy làm những chuyện này toàn bộ là vì cô.
Toàn bộ thế giới đều có tư cách trách cứ bà ấy, nhưng chỉ có cô là không có.
Mạc Thi Vận tiếp tục nói, "Mà mẹ cũng chỉ nói dối một chút thôi, sai lầm thực sự là do bản thân Giản Duẫn Náo, thế mà bây giờ Giản gia lại muốn đối phó với chúng ta."
Mạc Thi Vận tìm một lý do cho bản thân cô và mẹ cô, cô không muốn thừa nhận mẹ con cô là người xấu xa, cho nên người ác độc chính là những người của Giản gia.
Mạc Thi Vận lạnh lùng nói, "Mẹ, mẹ đã từng che mưa che gió cho con, từ nay về sau, con sẽ che mưa che gió cho mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ mẹ, con sẽ không để cho mẹ phải chịu đau khổ nữa.."
###
Ngày cuối tuần này là ngày gia đình tụ hội của Giản gia mỗi tháng một lần.
Trừ bỏ chú ba không có ở thành phố Hằng Viễn, một nhà bác cả Giản Thư Hình, và một nhà chú hai Giản Thư Hoằng đều đến nhà cũ Giản gia để bồi lão gia tử và lão phu nhân, mọi người ngồi vào cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm.
Lúc đến nhà cũ, Giản Duẫn Náo liếc mắt một cái liền thấy được Giản Duẫn Mạch mặc một chiếc áo len màu trắng.
Cùng cái áo màu đen của anh cả cậu ta có kiểu dáng giống nhau như đúc.
Thực hiển nhiên, đây cũng là do Giản Nhất Lăng đan.
Giản Duẫn Náo trong lòng hụt hẫng, nhưng cậu ta cũng không dám nói gì với anh hai của cậu, cảnh lần trước bị anh hai cậu đánh vẫn còn ở trước mắt cậu, hơn nữa anh hai cậu đã nói, hiện tại tính tình anh ấy không tốt, khả năng còn sẽ lại đánh cậu, để cậu tự giác cách anh ấy xa một chút.
Một nhà Giản Thư Hình đến không bao lâu, Hà Yến cũng mang theo Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp hai người tới.
Cũng không biết có phải các anh em đã thương lượng trước hay không, hôm nay mặc y phục đều là áo len Giản Nhất Lăng tự tay đan lấy kia.
Bốn cái áo kiểu dáng giống nhau như đúc, chỉ là màu sắc khác nhau.
Giản Duẫn Thừa: Màu đen.
Giản Duẫn Mạch: Màu trắng.
Giản Vũ Mân: Màu đỏ sậm.
Giản Vũ Tiệp: Màu xám nhạt.
Giản Duẫn Náo: Không có.
Chuyện bên lề:
Vu Hi: Tiêu chí để Nhất Lăng muội muội chọn màu là gì?
Nhất Lăng: Trực giác
Vu Hi: Nếu là Thịnh gia, em chọn màu gì?
Nhất Lăng: Màu xanh lá cây,
Thịnh Gia cầm con dao, nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng một chút, rồi chém về phía Vu Hi.
Vu Hi: Lạy chúa, tại sao cậu lại chém tôi?
Thịnh Gia: Cậu hỏi ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.