"Tiểu Lăng tính cách dễ giận và xúc động, cũng có chút tùy hứng, nhưng con bé ít nhất biết phân biệt phải trái, tâm hại người chắc chắn là không có. Các anh như thế nào có thể cứ vậy mà định tội cho con bé, cho dù người nói là Tiểu Náo, vậy sao lại không nghĩ Tiểu Náo mới là người nói dối.." 
Giản Duẫn Mạch vẫn là muốn vì Giản Nhất Lăng bênh vực hai câu. 
"Đúng, em nói rất đúng." Giản Duẫn Thừa thừa nhận sai lầm, "Chuyện này người sai lớn nhất là anh, em không cần tức giận với ba mẹ, đặc biệt là mẹ, mẹ tính tình mềm mại, sau khi Tiểu Náo bị thương, mẹ cả người đều rối loạn." 
"Trách ai cũng vô ích mà thôi." Giản Duẫn Mạch thanh âm trầm thấp mang theo bi thống, "Các anh nên nói sớm cho em biết." 
Giản Duẫn Thừa trầm mặc một chút. 
Lúc đầu họ không nói gì, vì nghĩ rằng kêu cậu trở về cũng chỉ là thêm một người mệt mỏi mà thôi nên mới không nói sớm. 
Nếu sớm biết sự tình lại diễn biến đến cái dạng này, bọn họ nên sớm kêu cậu ấy trở về. 
Hai anh em lại trầm mặc một trận. 
Giản Duẫn Mạch lại nói, "Trong khoảng thời gian ngắn đừng để em thấy Tiểu Náo." 
"Anh đã biết." Giản Duẫn Thừa nói, "Em cũng đi nhà cũ ở đi, cùng bồi Tiểu Lăng." 
Giản Duẫn Mạch không nói gì, nhưng Giản Duẫn Thừa biết là cậu ấy đồng ý. 
### 
Giản Nhất Lăng về đến nhà, phát hiện phòng khách trong nhà có một người nam nhân trẻ tuổi mặc áo khoác kẻ sọc đang ngồi. 
Nam nhân bộ dáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425896/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.