Điện thoại vang lên, Giản Duẫn Thừa liếc nhìn số điện thoại, lập tức kết nối.
Âm thanh điện thoại phát ra thanh nhuận ôn nhu, "Anh, em ở trong phòng thí nghiệm, không mang theo điện thoại di động, do đó không nhận được cuộc gọi của anh, anh gọi cho em bảy tám cuộc điện thoại là có chuyện gì quan trọng sao?"
Nguyên lai là do Giản Duẫn Thừa đã gọi điện trước.
"Nếu thuận tiện, em trước trở về đi."
"Sao vậy, anh cả? Sao anh lại muốn em trở về đột ngột như vậy?"
"Tiểu Lăng xảy ra chuyện."
"Tiểu Lăng bị sao vậy? Con bé bị sao vậy? Là sinh bệnh sao?" Giọng Giản Duẫn Mạch trên điện thoại đầy căng thẳng.
"Con bé không sao."
"Con bé không sao là tốt rồi." Giản Duẫn Mạch có chút nhẹ nhõm.
"Nhưng có một số việc muốn em quay lại." Giản Duẫn Thừa nhấn mạnh nhiều lần.
"Anh, nếu không có chuyện gì, em vẫn sẽ chưa trở lại.." Giản Duẫn Mạch giọng nói trầm xuống, như có cái gì bất tiện cản trở anh.
"Tiểu Lăng đang có tâm trạng không tốt. Con bé sẽ vui một chút khi em trở lại."
"Tâm trạng không tốt? Con bé đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng không?" Giọng nói lại trở nên lo lắng.
"Có chút nghiêm trọng. Nếu thuận tiện, hãy quay lại và gặp con bé."
"Anh cả, em.." Giản Duẫn Mạch do dự hồi lâu.
Giản Duẫn Thừa nhận thấy có chút kỳ lạ, "Duẫn Mạch, em sao vậy? Trước đây khi nghe nói Tiểu Lăng có chuyện gì, em liền không ngừng chạy về. Phản ứng của em bây giờ có chút kỳ lạ."
"Không có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425868/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.