"Như vậy được rồi, lấy quần áo tới đây." 
Địch Quân Thịnh thấy phiền phức, hơn nữa anh muốn đi tắm, sau khi tập thể dục đổ mồ hôi, không tắm cũng thật khó chịu. 
Địch Quân Thịnh mặc áo xong, nhìn bộ dáng như đang suy tư của Giản Nhất Lăng, "Em đang nghĩ gì nữa? Gia không phải đều theo ý tứ của em mà làm? Không tắm rửa liền không tắm rửa?" 
Vị tiểu cô nương này không hề cau mày, Địch Quân Thịnh cũng đã thỏa hiệp yêu cầu cuối cùng của cô ấy là không tắm rửa. 
"Để lại sẹo." Giản Nhất Lăng thì thầm. 
"Để lại sẹo, thì để lại sẹo, còn có thể có cái gì?" Địch Quân Thịnh không có coi trọng loại chuyện này. 
Một người đàn ông có một hoặc hai vết sẹo không phải là điều bình thường sao? 
"Không tốt." Nếu có thể không để lại sẹo, đương nhiên vẫn tốt hơn. 
Loading... 
"Như thế nào? Ngại gia có sẹo xấu sao?" 
Giản Nhất Lăng không trả lời ngay, trong đầu giờ chỉ đang nghĩ các cách loại bỏ vết sẹo. 
Theo tuổi tác, những vết sẹo để lại sau khi vết thương lành sẽ trở nên rõ ràng hơn. 
Một người ở độ tuổi như Địch Quân Thịnh mà có vết rách sâu như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo. 
Giản Nhất Lăng chìm vào suy nghĩ. 
Khi Giản Nhất Lăng đang suy nghĩ, cô không để ý rằng ánh mắt Địch Quân Thịnh ngày càng tệ hơn khi nhìn chằm chằm vào cô. 
Địch Quân Thịnh nhìn khuôn mặt của Giản Nhất Lăng đang trùng xuống, anh nghĩ cô ấy thật sự ngại việc tay anh để lại sẹo. 
Đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425840/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.