Địch Quân Thịnh mỉm cười nhìn Giản Nhất Lăng quan tâm, "Em là người đầu tiên đưa ra yêu cầu này với gia." 
"Vết thương trên cánh tay cần được xử lý lại." Giản Nhất Lăng nói thêm. 
Vu Hi ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, Thịnh gia, cậu xem băng gạc của cậu đã thấm đẫm máu rồi!" 
Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng một lúc, nhưng lại lựa chọn thỏa hiệp, cởi cái áo vừa mới mặc vào. 
Khi cởi chiếc áo, Giản Nhất Lăng bên cạnh quan sát, tránh cho anh động vào vết thương. 
Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của cô, Địch Quân Thịnh khóe miệng hơi nhếch lên. 
Sau đó Giản Nhất Lăng bắt đầu tháo băng trên tay Địch Quân Thịnh. 
Các ngón tay của cô ấy thực sự khá mảnh mai. 
Loading... 
Bởi vì cô nhỏ người, nên so với chiều dài ngón tay của người khác, cảm thấy ngón tay cô hơi nhỏ. 
Những ngón tay trắng nõn xanh miết, mềm mại đều đặn cởi miếng gạc đẫm máu trên cánh tay Địch Quân Thịnh. 
Cô ấy di chuyển rất khéo léo và điềm tĩnh, những ngón tay mảnh mai của cô ấy nhẹ nhàng và linh hoạt. 
Địch Quân Thịnh nghiêng đầu nhìn Giản Nhất Lăng, bất giác vành tai hơi đỏ lên. 
Rồi anh nghiêng đầu sang chỗ khác. 
Miệng vết thương lúc trước đã xử lý, vì Địch Quân Thịnh không phối hợp, làm cho lung tung rối loạn, sau đó Địch Quân Thịnh còn không để trong lòng mà đi chạy bộ, làm máu chảy ra thành một mảnh mơ hồ. 
Giản Nhất Lăng lấy cồn dùng để khử trùng từ hộp thuốc và sát trùng vết thương của Địch Quân Thịnh. 
Địch Quân Thịnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425839/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.