Căn phòng ồn ào náo nhiệt một hồi mới dừng lại, cuối cùng Giản Vũ Mân cũng đuổi được ba anh em phiền phức này đi. 
Giản Vũ Mân mừng thầm, nhưng may mắn là anh chưa nói cho họ biết địa chỉ nhà mình. 
Giản Nhất Lăng nhìn thấy Địch Quân Thịnh đang nằm ngủ trên ghế sô pha. 
Chiều dài của sô pha không đủ dài để ôm lấy anh, hai chân buông thõng bên ngoài, khoác áo choàng qua đầu để cản ánh sáng. 
Tư thế ngủ là tùy ý, nhưng phải nói rằng khi người có dáng đẹp, thì bất kể tư thế ngủ nào cũng có thể trở nên gợi cảm và quyến rũ. 
Giống như lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nhìn thấy anh, anh đang nằm thản nhiên trên băng ghế ở hành lang bệnh viện. 
Điều đáng ngạc nhiên là anh ấy thực sự đã ngủ quên trong hoàn cảnh ồn ào như vậy.. 
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Giản Nhất Lăng, Vu Hi nhỏ giọng giải thích, "Thịnh gia trong một môi trường quá yên tĩnh ngược lại ngủ không được." 
Địch Quân Thịnh không thể ngủ trong một môi trường quá yên tĩnh. 
Quá yên tĩnh sẽ khiến anh ấy nhớ lại khi cha mình qua đời. 
Chung quanh không một tiếng động, người cha lạnh băng mà ngã xuống trước mặt anh, cả người cha anh máu tươi nhiễm hồng cả mặt đất. 
Mới bảy tuổi, đã nhìn thấy cha mình biến thành một cái xác lạnh lẽo. 
Xung quanh vắng lặng đến nỗi anh dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy. 
Địch gia không tìm thấy anh cho đến nửa giờ sau đó. 
Khoảng thời gian đó đã trở thành một bóng ma vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425804/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.