Sự việc đó khiến Giản Vũ Tiệp đau đớn, đối với Giản Vũ Mân chưa chắc không phải? 
Cho dù tính cách khác nhau, Hà Yến cũng là mẹ của Giản Vũ Mân. 
Vì vậy, Giản Vũ Tiệp ngay từ đầu đã không định nói với anh trai mình mà cậu ấy thà tự mình gánh vác toàn bộ. 
"Em làm sao vậy, anh thấy em khá tốt, ngoại trừ hay khóc một chút, nhưng tất cả đều khá tốt." 
Tiếng khóc của Giản Nhất Lăng là bóng ma tâm lý của Giản Vũ Mân. 
Giản Vũ Mân lại nói, "Em không cần phải bảo vệ cho nó. Lần sau nó đến, anh trai em sẽ giúp em đánh cho đến khi mông thằng bé nở hoa." 
Sau khi cười nói với Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân quay đầu lại, không hề thân thiết nhìn Địch Quân Thịnh, dùng một giọng khá lịch sự nói chuyện với anh, "Cảm ơn Địch tiên sinh đã đến thăm em gái tôi. Anh cũng đã vất vả, vậy anh hãy về trước đi. Tôi sẽ chăm sóc em gái của mình." 
Loading... 
Địch Quân Thịnh lại không định bỏ đi, anh đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình thản, không chút ngượng ngùng vì bị đuổi khéo. 
Nhìn bộ dạng của Địch Quân Thịnh, Giản Vũ Mân trong lòng càng cảm thấy nguy hiểm. 
Nhìn thấy khẩu khí giữa Giản Vũ Mân và Địch Quân Thịnh không ổn, Vu Hi vội vàng giúp hòa giải, "Anh Vũ Mân, bác sĩ sẽ tới kiểm tra sức khỏe cho Nhất Lăng muội muội sớm. Có nhiều hơn một người cũng không sao. Chúng ta cùng chờ bà nội Giản tới đây đi." 
"Cũng đúng, nhưng hai người không cần làm những việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-muon-lam-lao-dai/425803/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.