Editor: Kayoko Aoi
Cả dọc đường, Ngôn Vực không hề nói chuyện, đi ở phía trước. Ân Tố Nguyệt đi chậm, lần mò đi về phía trước.
"Này, Ngôn Vực, tôi không lên được." Phía trước là một tảng đá lớn, lúc mới đến Ân Tố Nguyệt vẫn còn sức để leo, nhưng đến giờ này leo mấy lần, cũng không leo lên trên được.
Ngôn Vực đi rất xa rồi mới quay đầu lại, thờ ơ lạnh nhạt, nói: "Lúc cô đánh nhau chẳng phải rất mạnh sao."
Trời ạ! Nhân vật phản diện tính toán chi li có thù tất báo này! Đừng nên mơ mộng hão huyền hắn sẽ vươn tay giúp đỡ.
Ân Tố Nguyệt ôm thức ăn trong lòng ngực dùng vạt áo gói kỹ lưỡng, nàng bám vào tảng đá lớn đó rồi leo lên trên. Ở tại sơn động ngay bờ biển này có phần không ổn, hoàn toàn chẳng có đường bằng phẳng, khắp nơi là đá ngầm, nhưng lại không có chỗ khác để dung thân.
Leo vài lần vẫn lực bất tòng tâm, Ân Tố Nguyệt cũng không gọi Ngôn Vực lại giúp, mà là lần lượt leo lên trên.
Bỗng nhiên cơ thể bay lên không, Ngôn Vực không biết trở về từ khi nào, nhấc bổng nàng lên xách qua sau cổ, rồi ném lên tảng đá bên kia.
"Nhỏ xấu xí, dơ muốn chết."
Giọng điệu vô cùng ghét bỏ, hình như còn phủi tay.
Ân Tố Nguyệt thật sự nổi giận, lập tức nói vặn lại: "Huynh cho rằng huynh lớn lên đẹp lắm hả? Huynh là người xấu nhất trong những người tôi từng gặp. Huynh có quyền gì chê tôi dơ, còn tưởng huynh còn là công tử của tướng phủ sao? Vừa yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-mu-loa-treu-gheo-nhan-vat-phan-dien/1473668/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.