Editor: Kayoko Aoi
Chưa từng có ngày nào như thế này, vận may thật là càng ngày càng kém. Bây giờ, lại bị lưu đày trên hoang đảo này, triều đình rõ ràng là vì khai khẩn đất hoang, khi đã đến đây mới biết khó khăn cỡ nào.
Ân Tố Nguyệt tính rằng Ngôn Vực chắc chắn sẽ không chết như thế, 5 năm sau hắn mới có thể xuất hiện trong sách. Vậy thì bây giờ nếu không bắt kịp hắn? Ít nhất có thể uống thuốc an thần.
Rất nhanh, nàng đã tự gạt bỏ ý tưởng đó trong đầu.
Công tử Tướng phủ không được yếu đuối, cũng có loại đức hạnh này rồi còn chê hết cái này đến cái kia, tính tình lại kém, thường hay xông ra đánh người bị thương, một con gà nhỏ bé yếu ớt, nói mấy câu đã khóc.
Nhân vật phản diện này thật sự có độc.
Ân Tố Nguyệt tìm một vách núi yên lặng vắng người, ngồi trên đá ngầm, gõ gõ đầu, nhỏ giọng thì thào:
“Ài, hệ thống, ngươi có ở đây không? Mau ra đây.”
“Ký chủ có chuyện gì cứ nói.” Giọng chị đại lạnh lùng.
“Không đúng, tại sao vừa gọi ngươi đã đến, có phải ngươi vẫn luôn để ý đến ta hay không?”
Hệ thống im lặng một hồi.
“Không phải chứ, ngươi đúng thật là có thể nhìn thấy, vậy chẳng phải ta ăn uống tiêu tiểu ngươi đều đang nhìn? Điều này, hơi kinh tởm đấy.”
“Về việc riêng tư của ký chủ, hệ thống sẽ tự động che chắn.”
“Vậy thì tốt. Nếu không các ngươi, cái này gọi gì nhỉ? Theo dõi việc riêng tư sao.” Ân Tố Nguyệt yên lòng, cảm thấy giọng chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-mu-loa-treu-gheo-nhan-vat-phan-dien/1473667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.