Ngôn Vực vừa nghe lời này xong, đẩy Ân Tố Nguyệt ra, đứng lên, vội vã rời đi cùng người hầu đó. Ân Tố Nguyệt suy sụp ngồi dưới đất, cả người cô đều đau, Ngôn Vực đá nàng vài cước, đương nhiên, chỉ cần nàng cũng không ăn thiệt là được. Còn tạm được, móng tay còn khá dài. Chỉ là, chuyện gì thế này! Đánh nhau khóc lóc om xòm với một thiếu niên mười bốn tuổi, còn đánh đến mặt mũi bầm dập. Tuy nói cơ thể này của nàng còn nhỏ, nhưng chính nàng đã hơn hai mươi tuổi, kiếp trước cũng chưa từng đánh nhau với người khác. Chính nàng còn cảm thấy mất mặt, thế nhưng, Ngôn Vực thật sự đáng ghét đến cực điểm, ở đâu lại có đứa bé chưa đến mười bốn tuổi mà như hắn, một bụng đầy ý xấu. Nghỉ ngơi một lát, Ân Tố Nguyệt suy nghĩ lại mới nhớ đến nữ chính và nam thứ đứng bên ngoài bức tường. Chắc giờ đã sớm đi rồi. Nàng tiếp tục xếp chồng ghế lên, một lần nữa leo lên trên tường, tuy rằng hao hết sức lực, nhưng chỉ cần có thể ra khỏi tướng phủ, sau đó sẽ tính tiếp. Nhưng tất cả cũng đã muộn rồi, không ngờ lại đến nhanh thế. Bỗng nhiên trong tướng phủ tràn vào rất nhiều thị vệ, canh phòng nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều không ra ngoài được. Phu nhân chủ nhân ở các viện, nha hoàn, bà tử khóc thành một đoàn. Ân Tố Nguyệt lại phải quay về Phật đường, dì Vân vẫn tụng kinh như mọi ngày. Thấy Ân Tố Nguyệt trở về, kéo cô ngồi trên đệm cói, bỗng nhiên nói: "Ta đáng lẽ phải đưa con ra khỏi phủ sớm hơn." Ân Tố Nguyệt thực sự muốn than khóc thảm thiết, đúng rồi đúng rồi, tại sao không cho con ra khỏi phủ sớm hơn vậy. Bây giờ tốt rồi, bị kẹt trong tướng phủ chắp cánh cũng khó bay. Nàng mơ hồ có dự cảm xấu, chỉ sợ nàng cũng sẽ gặp phải tai ương. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, giống như không biết gì nói: "Bây giờ con cũng có thể ra ngoài mà." "Aizz, Tiểu Nguyệt..." Dì Vân thở dài một hơi, đứng dậy đi sảnh phụ chuẩn bị cơm tối. Dì Vân không ăn cơm, đã trở về tụng kinh, mãi cho đến nửa đêm cũng không ngừng lại. "Dì Vân, nghỉ ngơi sớm đi." Ân Tố Nguyệt đang ngủ bỗng giật mình tỉnh lại vẫn còn nghe tiếng dì Vân cầu nguyện ở trước Phật. "Tiểu Nguyệt, con ngủ đi, dì muốn cầu xin Bồ Tát phù hộ." Ân Tố Nguyệt không khuyên nữa, trong lòng nàng biết rõ. Bất kể là cầu thần hay bái phật, tướng phủ chắc chắn cũng sẽ bị xét nhà. Nàng nằm trên giường, nhớ lại nội dung cốt truyện mà mình từng quen thuộc. Trước đây, chỉ sắp xếp cho Dung Hoa đế biết được chân tướng hoàng tôn bị mưu sát, tức giận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế tra rõ. Thái tử bo bo giữ mình, không thể làm gì khác hơn là đẩy hữu tướng Ngôn Chí Thành ra. hơn nữa trong triều thế lực rắc rối phức tạp, mỗi tiếng nói cử động đều như sóng ngầm mãnh liệt. Tất cả chứng cứ mưu hại hoàng tự đều hướng về Hữu tướng, tội lớn tru di cửu tộc. Lại vì trong triều không ít những phe trung lập, đủ lời nói khác nhau khuyên giải cuối cùng hữu tướng không thể trốn tội vẫn bị xử chém, trong tướng phủ tất cả đàn ông hơn mười lăm tuổi đều bị gán tội như hữu tướng, đám người còn lại sẽ bị đi lưu đày ra phía đông, ở nơi toàn núi đảo. Mà Ngôn Vực, năm nay vừa đúng mười bốn tuổi, tránh được một kiếp. Khi nàng xây dựng cốt truyện của nhân vật phản diện, nàng không viết chi tiết. Vốn cuốn truyện này là một quyển tiểu thuyế Mary Sue, dĩ nhiên bút viết đều đặt ở trên người nam nữ chủ và một đống trai đẹp kia. Chỉ nói về lần thứ hai Ngôn Vực lên sân khấu đã tàn nhẫn độc ác, giỏi về tâm kế, độc ác cay nghiệt. Nhưng đó đều là việc của năm năm sau. Nhưng trước mắt, Ân Tố Nguyệt vừa đúng lúc không thể ra ngoài, chẳng lẽ, nàng cũng là một trong những thành viên bị lưu đày trong tướng phủ sao? Không! Điều này tuyệt đối không được! Đôi mắt của nàng không tiện lại bị hạn chế ở khắp nơi, lỡ như lại bị lưu đày. Trời! Đừng nói nàng sẽ không gặp được nhân vật chính để hoàn thành nhiệm vụ được hay sao, nhưng chuyện này chính nàng cũng khó có thể chấp nhận. Cô đã không còn cầu mong được ngắm trai đẹp nữa, từ khi xuyên sách đến nay, dù là cho ta trải qua một ngày trong yên lành cũng cũng được mà. Nàng cứ thế suy đi nghĩ lại trằn trọc suốt đến khi trời sáng. Dì Vân vẫn còn đang cầu nguyện, chỉ là Ân Tố Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ từ xa truyền đến gần. “Mang tất cả đi hết.” Thị vệ hét lớn. Ân Tố Nguyệt vẫn còn ở trên giường, đã bị người xách cổ áo như con gà ném ra ngoài. Bên ngoài đều là tiếng khóc, Ân Tố Nguyệt phân biệt ra được trong những tiếng khóc đó chủ yếu đều là nữ quyến của tướng phủ này. Nàng không nhìn thấy, ngã trên mặt đất, dì Vân kéo nàng đến, nắm tay nàng. Tướng phủ một mảnh ồn ào, tràn ngập bi thương. Chỉ là tiếng khóc dù có lớn hơn nữa cũng không có người để ý. Ân Tố Nguyệt bị dì Vân nắm đi lên phía trước, nàng có thể cảm giác đã ra khỏi tướng phủ. Bởi vì lướt qua bậc thang, hình như nhiều người hơn một chút. Ngoại trừ nữ quyến khóc lóc nỉ non, xung quanh đều là tiếng nghị luận sôi nổi. Các nàng đi đến trong thành, ngay ở trên phố, bá tánh trong thành ai cũng chỉ tay nghị luận. Mới ra một lồng giam, theo sát lại là một lồng giam khác đang đợi nàng. Mọi người bị giam vào nhà lao, lại trở về nơi quen thuộc. Trong đầu Ân Tố Nguyệt quả thật muốn nổ tung, chuyện gì đang xảy ra vậy, quanh đi quẩn lại lại bị nhốt vào nhà lao, không hiểu tại sao cơ thể yếu mềm của nàng, còn là một người bị mù, không có chút sức lực phản kháng hay giãy giụa. Không có màn xuyên không nào nghẹn khuất hơn nàng. Nữ quyến tướng phủ thường ngày quen sống trong nhung lụa, một lần bị vào tù, mỗi người khóc đến ruột gan đứt thành từng đoạn. “Đừng ồn ào, còn khóc nữa sẽ để các người đi gặp Ngôn Chí Thành!” Cai ngục rút một cây roi ra. Mọi người lập tức im bặt, nhỏ giọng khóc thút thít. “Dì Vân, Ngôn Vực đâu?” Ân Tố Nguyệt nhỏ giọng hỏi. “Vực Nhi không bị nhốt ở đây.” Giọng dì Vân run rẩy, suýt nữa không đứng vững. Ân Tố Nguyệt đỡ lấy nàng, đành phải an ủi: “Ngôn Vực huynh sẽ không có việc gì đâu.” Dĩ nhiên lời này không hề giả, nhân vật phản diện tuyệt đối sẽ không chết lúc này. Chỉ là không biết Ngôn Vực sẽ phải bị đối xử ra sao. Thế nhưng sẽ rất nhanh, Ân Tố Nguyệt còn tự lo cho mình không xong. Các nàng bị mang ra khỏi nhà lao, kéo lên xe tù, không đến một lát, thì dừng lại. Bên ngoài tiếng người huyên náo, Ân Tố Nguyệt nghe một lát, sắc mặt trắng bệch. Bây giời các nàng đều bị kéo đến pháp trường, đến quan sát cảnh hành hình, đương nhiên không cần phải nói, giữa sân hành hình đều là nam đinh trong tướng phủ. Một đám nữ quyến gào khóc, khi quan giám sát ra lệnh chém một tiếng, đa phần người có tâm trí yếu ớt đều ngất xỉu tại chỗ. Dì Vân nắm tay của Ân Tố Nguyệt đến đau nhức, nhưng nàng cũng không giãy giụa. Đây là lần đầu tiên, Ân Tố Nguyệt thấy may mắn vì đôi mắt nàng bị mù, một màn đẫm máu khóc lóc thảm thiết ở bên ngoài nàng đều không nhìn thấy. Thế nhưng tiếp đó, các nàng đều bị đẩy xuống xe tù, một sợi dây thừng dài trói các nàng thành một chùm, bị trục xuất đi về phía trước. Đi khoảng nửa ngày đường, ra khỏi thành, trên mặt đất đường gập ghềnh khó đi. “Vực Nhi!” Dì Vân nhỏ giọng gọi. Ân Tố Nguyệt có thể cảm giác được phía trước hình như cũng có một đội phạm nhân bị trục xuất đến đây. Lúc này hai đội hòa thành một đội. Ngôn Vực chắc thuộc về đàn ông dưới mười lăm tuổi trong tướng phủ, cũng giống như nhau không thoát khỏi vận mệnh bị lưu đày. “Vực Nhi……” Dì Vân đã khóc lên. “Khụ khụ…… Dì Vân……” Là giọng của Ngôn Vực, chỉ là giọng nói đó đã khác hoàn toàn với khi xưa, thê lương trống rỗng, còn mang theo sự đau yếu. Ân Tố Nguyệt nghĩ thầm, xem ra mấy ngày nay nhân vật phản diện đã ăn không ít cực khổ Tiếp đó, dì Vân cố gắng hết sức kéo Ngôn Vực và Ân Tố Nguyệt, đi theo đội ngũ đi lên phía trước. Mặt trời chói chang nhô lên cao, rất nhanh đã có người không chịu được. Nhưng bây giờ không còn như xưa nữa, ngày xưa nữ quyến của tướng phủ được hết mực tôn trọng và yêu chiều giờ như cọng cỏ cọng rơm. Không có người sẽ quan tâm sự sống chết của các nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]