Thẩm Vãn Tình ngồi trước gương trang điểm, nhìn hỉ phục được gấp gọn gàng đặt ở một bên, cô khẽ cau mày, rồi vươn tay ra vuốt từng tấc từng tấc vải.
“Ân nhân, ăn chút gì trước đi.”
Một bà lão đẩy cửa bước vào, đặt trà nóng và bánh ngọt bên cạnh cô. Nói xong, bà vòng ra sau, búi tóc cho cô, xúc động nói: “Cảm ơn ngài đã cứu tiểu nữ nhà ta, nếu thực sự có thể diệt trừ yêu núi kia, cho dù thân già này có làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý.”
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn bà lão phía sau lưng, dừng một chút rồi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay bà trấn an: “Việc này vốn dĩ là việc trừ yêu sư nên làm, bà không cần đa lễ. Ta sẽ tự mình thay hỉ phục, người không cần phải lo lắng về điều đó.”
Dù cô nói vậy, bà lão vẫn đỏ hoe mắt, không ngừng nói lời cảm ơn. Thẩm Vãn Tình dỗ bà hồi lâu thì mới ngừng khóc, được đỡ run run rẩy rẩy ngồi xuống bên cạnh, không quên đẩy chén trà cho cô: “Ân nhân, thời tiết chỗ rừng trúc kia rất lạnh, trên đường vất vả, ngài uống ủ ấm thân thể.”
Thẩm Vãn Tình liếc nhìn chén trà bốc hơi nghi ngút, vươn tay nhận lấy, nhấp một ngụm nói: “Đa tạ.”
Hai người nói thêm vài câu, Thẩm Vãn Tình liền tiễn bà lão khóc thút thít rời khỏi.
Gian phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Vãn Tình nhìn mình trong gương, đưa tay vén búi tóc tinh xảo, nhìn trâm cài trên đầu, có vẻ trầm tư.
…Không thích hợp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-muon-nhan-vat-chinh-chia-tay-nu-phu-khong-muon-nam-nu-chinh-chia-tay/548356/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.