Thẩm Vãn Tình cảm thấy bản thân là một người có sức chịu đựng rất cao. Biểu hiện cụ thể là vào lúc này… Khi cô đang rửa mặt, Tạ Vô Diễn vẫn luôn quan sát cô. Lúc cô bắt đầu chải tóc, vừa ngâm nga hát vừa chọn xem hôm nay nên dùng trâm cài nào, Tạ Vô Diễn vẫn nhìn cô. Cô quay trở lại bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho mình thật quyến rũ, nhân tiện còn vô cùng thích thú cài lên một đóa hoa, Tạ Vô Diễn vẫn đang nhìn cô, hơn nữa còn phát ra một tiếng than ghét bỏ. Thẩm Vãn Tình nhịn, làm bộ như không nghe thấy. Nhưng mà, khi cô định bắt đầu thay quần áo, cô mới nhận ra bản thân đánh giá cao sức chịu đựng của mình. Ánh mắt sau lưng sáng ngời, như muốn đốt nóng lưng cô. Cô siết chặt chiếc váy nhỏ của mình, đang chuẩn bị cởi quần áo, thì bị ánh mắt thẳng thắn kia làm cho nghi ngờ cuộc sống. … Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng mình đang xem chương trình phát sóng trực tiếp sao? Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, nắm chặt váy, đứng trước mặt Tạ Vô Diễn, nhìn thẳng vào mắt hắn, có ý đồ dùng ánh mắt ra hiệu khiến hắn có thể chủ động phản ứng hơn một chút. Tuy nhiên, hắn không có một chút phản ứng nào. Thậm chí hắn còn lộ ra biểu hiện không kiên nhẫn rằng “ngươi nhìn ta làm gì.” Cuối cùng, Thẩm Vãn Tình không thể nhịn được nữa, một bụng lời mắng thô tục muốn phun ra, nhưng vừa đến bên miệng thì vẫn nuốt xuống, sau đó nở một nụ cười vô cùng hòa nhã, dễ gần: “Vị ca ca này, đề nghị ngài nhắm mắt, người ta phải thay quần áo rồi.” “Ồ” Sau đó, cô cứ như vậy trơ mắt nhìn Tạ Vô Diễn nhướng mắt lên như chợt nhận ra, sau đó lộ ra vẻ ghét bỏ, qua loa quay đầu đi, giống như nhắm mắt lại. Không phải, sao người này có thể luyện ra công phu nhục nhã người khác chỉ với động tác nhắm mắt chứ? Thẩm Vãn Tình nén giận, tìm một góc, đang chuẩn bị nhanh chóng thay quần áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. “Vãn Tình, ta tiến vào nhé?” Kỷ Phi Thần hét lên. Nghe vậy, trong nháy mắt, Thẩm Vãn Tình lập tức đứng thẳng lưng, liếc nhìn Tạ Vô Diễn đang dựa vào giường nhắm mắt lại, thái dương cô đột nhiên nhảy dựng. Kẹt kẹt… Cánh cửa mở ra một khe nhỏ. “Chờ đã, khoan đã…” Cô vừa hét lên vừa nhảy đến bên cạnh Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn nhướng mi nhìn cô. Thẩm Vãn Tình trầm mặc một hồi, sau đó hít sâu một hơi, đẩy hắn vào trong, nhặt chăn lên, cẩu thả đắp cho hắn, sau đó buông màn xuống. Khi màn vừa buông xuống, Kỷ Phi Thần liền đẩy cửa bước vào: “Đêm qua muội nghỉ ngơi tốt không?” Vừa nghe đến từ tối qua, Thẩm Vãn Tình có chút chột dạ, liếc mắt nhìn lướt qua màn sau lưng: “Rất tốt.” Cô chỉ hi vọng Tạ Vô Diễn có thể yên lặng nằm đó, đừng cho cô rơi vào tình huống thiêu thân. Tuy nhiên, Tạ Vô Diễn dùng thực lực của mình để chứng minh rằng hắn sẽ không. Hắn ta trở mình. Tấm ván giường phát ra tiếng “ken két”, âm thanh vô cùng vang dội. Thẩm Vãn Tình muốn bóp chết hắn. Kỷ Phi Thần quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía giường hỏi: “Vừa rồi…” “À đúng rồi,” Thẩm Vãn Tình nhanh chóng cắt ngang, “Nói mới nhớ, Kỷ đại ca tìm muội có chuyện gì không?” Kỷ Phi Thần bị cô chuyển hướng chú ý: “Ừm, chúng ta đã trì hoãn ở đây quá lâu, thấy thương tích của muội không còn nghiêm trọng, cho nên đêm nay chúng ta liền lên đường trở về. Muội thu dọn đồ đạc đi, đừng bỏ sót thứ gì.” Nói xong vài câu dông dài, hắn liền quay người rời đi. Cuối cùng tiễn người đi, Thẩm Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại mở màn, khí thế hung hăng chuẩn bị chất vấn Tạ Vô Diễn. Kết quả cô nhìn thấy Tạ Vô Diễn đang chống đầu, lười biếng nằm trên giường, trong tay cầm một cuốn thoại bản, ngón trỏ kẹp giữa trang sách, có chút hứng thú đọc. Thẩm Vãn Tình tập trung đọc tên truyện: “Mê tình Thiên Tuyệt Cốc”. Mấy ngày nay, cô đọc rất nhiều thoại bản, đọc xong thì vứt lên giường. Quyển truyện này kể về mối quan hệ yêu – hận giữa một vị sư tôn và nữ đồ đệ phản nghịch của mình, liên quan đến việc cường thủ hào đoạt, ngược thân ngược tâm, muốn mà không được nên cầm tù và một số tình tiết xấu hổ.
“…” Thẩm Vãn Tình lập tức như ngừng thở, thay vào đó là cảm giác vô cùng xấu hổ. Với cảm giác xấu hổ đó, cô không quan tâm mình có thể đánh lại hay không, cô nhào tới, vươn tay cướp lấy quyển truyện. Tạ Vô Diễn dường như đang cố ý trêu đùa cô, hắn nhấc tay lên để cô không với tới. Cạch. Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra. Lần này không giống như Kỷ Phi Thần cho người ta cơ hội né trách, Tăng Tử Vân hấp tấp, lớn tiếng hỏi: “Thẩm Vãn Tình, ngươi có biết Tạ công tử đi đâu không? Ta muốn tặng đồ cho hắn mà lại không tìm thấy người…” ĐM. Đầu óc Thẩm Vãn Tình trống rỗng, không kịp phản ứng mà vẫn duy trì tư thế cướp truyện. Tạ Vô Diễn ngước mắt lên, chế trụ lưng của cô, đưa cô đến trước mặt hắn, ngón trỏ khẽ vạch một đường, màn hạ xuống. Tăng Tử Vân liếc nhìn xung quanh, không thấy ai. Nàng nghi ngờ đi tới, hét lên hai câu nhưng không ai đáp lại. Nàng quay người nhìn về phía giường, chống eo lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vẫn còn ngủ?” Nói xong liền vén màn lên. Thẩm Vãn Tình như bị ngạt thở. Nếu bị Kỷ Phi Thần bắt gặp Tạ Vô Diễn, có lẽ cô còn có cơ hội giải thích. Hiện tại hai người bọn họ nằm với nhau với tư thế bất thường như vậy, nếu bị bắt quả tang thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch. Một góc của tấm màn bị vén lên, một tia sáng lọt vào. Tâm cô chết như tro tàn. Tạ Vô Diễn cúi đầu nhìn người gục đầu trong vòng tay hắn, ỉu xìu như một con thỏ nhỏ, hắn hơi nheo mắt lại, sau đó bất động thanh sắc siết chặt tay lại. Cô rất gầy, như vậy nho nhỏ một khối, dường như có thể dễ dàng ôm trọn cả cơ thể vào trong ngực. “A?” Không có tiếng hét lên sợ hãi của Tăng Tử Vân như trong dự đoán. Cô nghi ngờ nhíu mày nói: “Không còn ở trong phòng sao?” Thẩm Vãn Tình khẽ giật mình, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên lại bị Tạ Vô Diễn chế trụ ót. Hắn đưa ngón trỏ lên, áp vào môi cô, trên mặt nở chút ý cười: “Suỵt.” Môi cô đột nhiên chạm phải nhiệt độ lạnh lẽo khiến Thẩm Vãn Tình có chút sửng sốt. Cô nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của hắn, lập tức kịp phản ứng, có lẽ Tạ Vô Diễn dùng “Chướng Nhãn Pháp”. Tăng Tử Vân không nhìn thấy ai, sờ đầu rời khỏi phòng. Thẩm Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, chống thân dậy, ngồi quỳ bên cạnh Tạ Vô Diễn, vỗ vỗ ngực, thuận miệng nói: “Cảm ơn.” Ngón trỏ của Tạ Vô Diễn khẽ trêu đùa một lọn tóc của cô, vẫn là tư thế lười biếng đó, cầm trong tay thưởng thức, một lát sau chậm rãi, ung dung nói: “Được nha, muốn cảm ơn ta như thế nào?” “…” Thẩm Vãn Tình: Ngươi vậy mà có thể nghĩ như vậy. Rốt cuộc là do ai gây chuyện? Ban đầu dự kiến là sẽ xuất phát vào giờ Dậu, nhưng sau đó lại phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn nên phải trì hoãn một canh giờ. Hôm nay, trong lúc trừ yêu, Phong Dao Tình đã đánh giá thấp tu vi của con quỷ kia, bị nó bất ngờ đánh lén và bị thương nhẹ. Mặc dù không đến mức làm trì hoãn chuyến đi nhưng thân thể vẫn có chút hao tổn, sau khi uống thuốc liền ngủ trong xe ngựa. Màn đêm dần buông xuống, sương mù dày đặc dâng lên. Khi đến một ngôi làng, đoàn xe dần chậm lại. Sắc mặt Kỷ Phi Thần ngưng lại, vén rèm lên. Tạ Vô Diễn đang cầm kiếm dựa vào bàn, nhắm mắt dưỡng thần, vào giờ phút này mở mắt ra như cảm ứng được gì đó. Mùi máu tươi. Cách thôn không xa có một rừng trúc, tỏa ra mùi máu rất nồng mặc. Những người thường có thể không cảm nhận được rõ nhưng chỉ cần tu tiên giả đi qua liền có thể rõ ràng ngửi được khí tức nồng đậm này. Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chiêng, tiếng trống. Thẩm Vãn Tình vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong thôn có vài điểm sáng, ngay sau tiếng chiêng, tiếng trống là một đoàn người đang vác kiệu đỏ, bước chân theo tiết tấu, đi chậm về hướng rừng trúc. Nhìn qua thì tưởng là một sự kiện vui, nhưng tiếng chiêng trống lại khiến người ta không cảm thấy nửa phần vui mừng, ngược lại còn khiến người ta thấy sợ hãi. Tăng Tử Vân thò đầu ra nhìn: “Ai lại tổ chức cưới hỏi vào nửa đêm canh ba?” Kỷ Phi Thần vươn tay ra, ra hiệu im lặng. Nhìn kỹ lại, mọi người trong thôn đều không có bất cứ biểu cảm gì trên mặt, so với vui mừng hay bi thương thì càng giống biểu cảm chết lặng theo thói quen. Chỉ có một cặp vợ chồng già đi bên cạnh chiếc kiệu là khóc tê tâm phế liệt. Trong khi đang nói chuyện, một nhóm người đi ngang qua xe ngựa. Thẩm Vãn Tình híp híp mắt. Không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy tốc độ của nhóm người này đã chậm lại. Tấm rèm của chiếc kiệu đỏ bị gió thổi lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc hỉ phục, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc của nàng. “Dừng bước.” Kỷ Phi Thần nhíu mày, từ trên xe nhảy xuống, ngăn cản chiếc kiệu: “Tha thứ cho ta mạo muội, xin hỏi tại sao nửa đêm canh ba, chư vị lại tổ chức tiệc vui?” Hai người dân làng đứng phía trước, nhìn nhau lắc đầu: “Người xứ khác, không cần xen vào chuyện bao đồng.” Thẩm Vãn Tình dựa vào cửa sổ, cầm lấy hạt dưa vừa gõ vừa quan sát. Tuy nhiên, không cho Kỷ Phi Thần cơ hội hồi phục, cặp vợ chồng già đang khóc ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh hắn, nắm lấy ống quần của hắn, cầu xin: “Vị thiếu hiệp, làm ơn cứu tiểu nữ nhà ta.” “Hai vị lão nhân mau đứng dậy nói chuyện.” Kỷ Phi Thần cúi người đỡ lên. Hai người kia run run rẩy rẩy đứng lên, được đỡ ngồi xuống một bên, sau đó thở phào, nói: “Các vị có điều không biết, chúng ta không phải làm chuyện vui mà là đưa tế phẩm cho yêu quái.” Thẩm Vãn Tình lắng nghe một lúc. Tóm lại là, ba năm trước, thôn này phải chịu một trận hạn hán nghiêm trọng, sau đó đột nhiên có một thứ tự xưng là Sơn Thần có thể gọi mưa, hóa giải hạn hán. Về sau, trưởng thôn nơi đây xây dựng một cái miếu Sơn Thần ở trong rừng trúc, ngày ngày chạy đến thắp hương và mong bản thân có thể thăng quan phát tài, trường sinh bất lão. Rồi một ngày nọ, tên Sơn Thần đó thực sự lên tiếng, nói nếu muốn ta thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thì mỗi tháng phải đưa một tiểu cô nương xinh đẹp làm tế phẩm, về sau hắn muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Ngươi không đưa cũng được, nhưng về sau nếu trong thôn xảy ra chuyện gì, nó sẽ mặc kệ. Sau khi biết chuyện, tất cả mọi người đều biết thứ này rõ ràng chẳng phải là Sơn Thần gì, hơn phân nửa là yêu quái cố làm ra vẻ. Nhưng trưởng thôn lại cảm thấy đây là điều lành, sau đó nghĩ dù sao tế phẩm kia cũng không thể nào rơi trên đầu mình, vì vậy bắt đầu ra lệnh cưỡng chế dân làng, mỗi tháng chọn ra một người để làm tế phẩm đưa lên miếu Sơn Thần. Nhưng thực tế dân làng cũng không được lợi gì, hầu hết đầu bị trưởng thôn hưởng hết. Kỷ Phi Thần nghe xong, lập tức trấn an bọn họ: “Các vị yên tâm, ta nhất định sẽ giúp mọi người tiêu diệt tên yêu quái này.” “Tiên trưởng không biết,” ông lão thở dài, “con yêu quái này xuất quỷ nhập thần, trước đó cũng có người vụng trộm mời đạo sĩ đến hàng yêu, nhưng cho tới bây giờ người thì không rõ tung tích, người thì bị sát hại.” “Cái này…” Kỷ Phi Thần cau mày suy nghĩ. Nếu đã như vậy, muốn thành công dụ yêu quái ra, có lẽ cần phải lấy tế phẩm làm mồi nhử. Nhưng nếu cho người bình thường làm mồi nhử, bọn họ căn bản không thể tự vệ. Giờ phút này Phong Dao Tình thì bị thương, còn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Tăng Tử Vân… Với tính tình hấp tấp của nàng, chỉ sợ con yêu quái còn chưa muốn giết nàng thì nàng đã tự làm thương mình. Cứ như vậy, chỉ còn lại… Thẩm Vãn Tình đang cắn hạt dưa thì cảm thấy ánh mắt của Kỷ Phi Thần rơi trên mặt mình. Cô vứt vỏ hạt, phủi tay, ngồi thẳng lưng như trước. Thực tế không thể trách được Kỷ Phi Thần làm khó cô, chủ yếu là vì thực sự không còn lựa chọn nào khác. Tốt xấu gì cô còn có thể bảo vệ mạng của mình, hoặc cực hạn lắm thì một mạng đổi một mạng, nhưng Tăng Tử Vân thì khác, không chỉ đổi đối tượng từ “Kỷ đại ca” thành “Tạ đại ca” mà còn có thể khiến Tạ Vô Diễn một đao đâm chết nàng. “Ta thật ra có thể làm mồi nhử.” Thẩm Vãn Tình không phản đối việc mình làm mồi nhử, nhưng có một câu cô nhất định phải nói, “nhưng ta cảm thấy thế này, về sau nếu thực sự còn gặp phải tình huống tương tự, các ngươi không thể đối phó với yêu quái, vậy trước tiên có thể cân nhắc đến việc giết trưởng thôn.” Tại sao tất cả người dân ở đây lại có thể ngốc như vậy? Yêu quái mặc dù đáng chết, nhưng nó cũng không ép mua ép bán. Trong truyện cây đèn thần của Aladdin, nếu không giết được thần đèn thì ngươi có thể giết Aladdin mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]