Không đợi mọi người lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Lâm Đạm đã từ từ mở miệng: "Ngươi chỉ biết một, không biết hai. Ngươi có biết, tro sau khi củi cháy mà thành có tác dụng làm sạch còn hơn nước suối, vì có ngọn lửa tôi luyện, dơ bẩn bên trong đều bị thiêu hủy. Trong nước tro còn có một chất môi giới thần kỳ, có thể dùng làm sạch tay, cũng có thể dùng để làm mềm trái cây khô. Cho trái cây khô vào nước tro, tốc độ mềm ra nhanh gấp mấy lần so với nước trong. Bánh chưng của ta cũng dùng loại nước tro này để ngâm, gọi là nếp tro, đặc sản vùng Bách Việt. Gạo nếp sau khi ngâm trong nước tro không những không bẩn, còn được nhuộm màu vàng kim, mùi thơm đậm đà đặc biệt, khẩu vị non mềm trơn trượt, so với gạo nếp trắng bình thường ngon hơn nhiều."
Cô đưa tay tỏ ý: "Bình phẩm "sắc" đã xong, mọi người có thể tới phán xét "hương" và "vị" của hai người."
Hoàng đế cầm đĩa lên, cẩn thận ngửi qua hai cái bánh chưng, chân mày không khỏi nhướng cao, sau đó đưa đĩa cho lão ngự trù bên cạnh, lão ngự trù ngửi qua ánh mắt sáng lên, lại đưa cho vị trọng tài kế tiếp. Mọi người thay phiên nhau ngửi một vòng, cuối cùng giao cho Nghiêm Lãng Tình.
Nghiêm Lãng Tình vốn không tin tà, sau khi ngửi qua mặt đã xám như tro tàn. Nếp tro này quả nhiên giống hệt lời Lâm Đạm nói, lộ ra mùi thơm cỏ cây nhàn nhạt, còn xen lẫn hương tương mơ hồ cùng vị chan chát mát mẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-khong-lan-vao/2196267/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.