"Nó bay đi rồi, anh đừng sợ. Sau này nếu lại có gián xuất hiện em sẽ bảo vệ anh." Đường Thiên Thiên ló đầu ra khỏi ngực Diệp Thừa, chớp chớp cặp mắt trong veo nói lời đầy bảo đảm.
Diệp Thừa dần thả lỏng người, bỗng cảm thấy vừa nãy quá mất mặt nên đành hắng giọng một tiếng rồi buông cô ra. Dưới ánh tà chiều, dáng người thẳng tắp khôi phục lại vẻ thanh lãnh (trong trẻo + lạnh lùng) như cũ.
Có lẽ vì muốn tận lực cứu vãn hình tượng của bản thân nên trông Diệp Thừa còn lạnh lùng hơn trước khiến người qua đường nhìn đến đôi tình nhân này thì không khỏi câm nín. Cô gái nhìn chàng trai với ý cười đầy mặt nhưng chàng trai trước sau vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ lạnh nhạt không thèm để ý đến người khác.
Vì đang là giờ cơm nên hai người đi qua mấy nhà hàng đều kín người hết chỗ. Đến nhà hàng thứ tư thì phát hiện chỗ này dường như nổi tiếng hơn cả, lầu một gần như khách đã ngồi đầy, hai người vừa định rời đi thì nhân viên phục vụ đã khéo léo mời bọn họ đi lên lầu hai.
Trên lầu hai không có nhiều bàn vì phí ngồi ở đây đắt gấp đôi so với bên dưới, mỗi bàn còn quy định hạn mức hóa đơn tối thiểu nhưng bù lại tầm nhìn ở đây rất đẹp. Có thể ngắm nhìn hoàng hôn sắp biến mất trên biển, từng ngọn đèn đường dần được thắp sáng, hưởng thụ những cơn gió mát lạnh từ biển thổi vào, quả thật rất tuyệt.
Đã đi biển chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-hao-mon-muon-tu-hon/2197651/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.