Tư Đồ Yếm lắc đầu theo phản xạ.
Hắn nhận ống trúc nhỏ mà Thẩm Diệu Âm đưa cho, ngoan ngoãn uống hết nước bên trong.
Hầu kết hắn lăn lộn, mùi máu tươi bỗng dưng xộc vào cổ họng. Cơ thể này đúng là đã lâu chưa dính nước, hắn phải thích nghi lần nữa với mọi hành động được xem là hiếm hoi trong mắt người thường.
Thẩm Diệu Âm cảm thấy người trước mặt mình bị thương quá nặng, mặt trắng bệch không còn giọt máu, cánh môi khô cạn. Vậy mà nhiệt độ nơi quỷ quái này còn nóng rực, gắt đến mức làm người ta bực mình.
"Chúng ta vào sơn động phía trước nghỉ ngơi nhé?" Thẩm Diệu Âm đỡ tay hắn: "Nơi này quá nóng."
Tư Đồ Yếm muốn mở miệng mà không dám, hầu kết vừa động một chút, hắn có cảm giác mùi máu tươi trộn với gỉ đồng chực chờ trào dâng trong cổ họng mình.
Hình như hắn còn không thể nói chuyện bình thường.
Nhìn trán Thẩm Diệu Âm đầy mồ hôi, hắn cũng không nấn ná thêm, lập tức ngoan ngoãn theo nàng đến nơi râm mát cách đó không xa.
Nàng hơi rướn mình, đi bước nào cẩn thận bước nấy, sợ đi quá nhanh sẽ làm hắn chết ngất.
Ngày thường Tư Đồ Yếm cũng chưa trải qua cảm giác được người ta chăm sóc. Kể từ hồi nhỏ, mỗi khi gặp nguy hiểm hay bị tổn thương, hắn đã có thói quen đi tìm một nơi không ai biết rồi tự chữa trị. Dù sau này được sư phụ dẫn về động phủ Côn Luân, hắn vẫn một mực giữ thói quen ấy.
Hắn cũng không quen để lộ vết thương trước mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-ga-thay-bi-sung-hang-ngay/1515645/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.