Ông chủ, tôi đã tìm kiếm khắp nơi rồi nhưng không thấy cô chủ đâu cả. Còn đây là túi xách của cô ấy làm rơi bị một vị khách nhặt được.
Nói rồi chú Tùng đưa túi xách của Đan Thư cho Huỳnh Việt Tiến xem, bên trong không thiếu thứ gì cả nhưng người thì không thấy đâu.
Huỳnh Việt Tiến sầm mặt, ông nhìn quản lý khách sạn với ánh mắt sâu xa, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn:
- Tôi hỏi ông lần cuối, con gái của tôi ở đâu?
Quản lý khách sạn là một người đàn ông ba mươi tuổi nhưng có ngoại hình của ông chú bốn mươi, bị ông Tiến điểm mặt chỉ tên, lòng bàn tay ông ta đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn cắn răng nói dối:
- Ông Tiến, ông cũng xem camera rồi đấy ạ. Ái nữ nhà ông đã lên xe về nhà từ ba mươi phút trước rồi.
Huỳnh Việt Tiến thật sự rất quan tâm con gái mình, lúc nào cũng dặn dò người trông chừng cô bé nên cô vừa bị đưa đi được năm phút đã bị ông nhận ra, đến tận bây giờ bọn họ vẫn không thể nào đưa người ra khỏi khách sạn này được.
Rầm!
Huỳnh Việt Tiến đập mạnh tay lên bàn, gần như là gầm lên với ông ta:
- Gọi ông chủ của các người ra đây!
Quản lý bị khí thế của ông dọa sợ, vội vàng chạy ra ngoài nhưng bị ông gọi lại, nhắc nhở thêm một câu:
- Không phải giám đốc khách sạn, là ông chủ lớn nhất của các người, đừng gọi nhầm.
Quản lý khách sạn bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-muon-hoan-luong/2984071/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.