Ừ, con muỗi đó tên Huỳnh Đan Thư.
- ...
CPU của Đan Thư như cháy bùng lên, cô choáng váng chỉ vào chính mình cất giọng khó tin:
- Em cắn anh?
- Ừ. Không chỉ cổ thôi đâu, cả chỗ này nữa.
Anh kéo cổ áo để lộ ra vài chấm dấu răng ở xương quai xanh. Đan Thư sốc đến mức chết điếng ngay tại chỗ, cô cật lực phủ nhận "tội ác" của mình:
- Không thể nào, sao em có thể làm vậy được? Anh đừng có vu oan cho em, có khi là... có khi là...
Cô nghĩ một hồi, hai mắt sáng bừng lên, giọng điệu đanh thép hẳn:
- Hừ, anh đừng tưởng em không biết anh đang hẹn hò với cái cô Linh San nhé. Anh bị cô ấy cắn rồi ăn vạ với em chứ gì?
Không hiểu sao lúc nói đến câu này cô hơi khó chịu nhưng nhanh chóng dẹp sang một bên. Kệ đi, nhất định phải đá cái nồi này ra khỏi người cô trước đã.
- Đan Thư...
Việt Vũ mới tiến lên một bước, Đan Thư đã nhảy tót lên giường. Sau khi lăn một vòng, cô lập tức bật dậy nép mình vào góc giường với vẻ cảnh giác cao độ:
- Anh đừng có lại gần đây! Đừng hòng vu oan cho em! Ai cắn anh chứ em không cắn, em có phải yêu tinh đâu mà ăn thịt người! Nồi này em không cõng, anh đi tìm cái người cắn anh ấy, đừng có ăn vạ với em!
Cô nói như súng liên thanh, đến một cơ hội để anh chen vào cũng không có. Mà anh hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-doc-ac-muon-hoan-luong/2984069/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.