Đại thọ 70 tuổi của Tôn lão gia cận kề, biết ông ấy thích những kỷ vật mang tính lịch sử, Lâm Uyển đặc biệt đến phòng đấu giá, mang về một bộ quân phục cũ mèm được sản xuất vào những năm chiến tranh, thuộc về một người lính cảm tử.
Đời sau của vị lính cảm tử ấy gặp khó khăn, tiếc nuối mang bộ quân phục đi bán đấu giá, vừa hay Lâm Uyển cần, phất tay mua luôn.
Bên phía bán đấu giá đặt bộ quân phục vào một chiếc hộp gỗ, phía trên là kính trong suốt, nhìn có vẻ thần bí mà thiêng liêng. Lâm Uyển hài lòng mang theo hộp gỗ ra về, ai ngờ nửa đường gặp Tôn Phát.
Cái bụng đầy mỡ của Tôn Phát đung đưa lên xuống, dáng vẻ rất vội vàng, một lát sau Cố Đoàn Đoàn cũng xuất hiện, dùng chất giọng chuẩn trà xanh hô lên: “Anh Phát! Đợi em với ~ ”
Lâm Uyển nghe mà rùng mình, tính chuồn êm, bởi vì cô rút ra một định luật, nhân vật phụ mà tình cờ gặp nhân vật chính thì thể nào cũng xảy ra chuyện.
Nhưng trước khi cô kịp chuồn, Cố Đoàn Đoàn đã nhìn thấy cô.
“Lâm Uyển!” Cô ta hét lên, trong giọng nói mang theo ý đe dọa: “Cô đứng lại cho tôi.”
Lâm Uyển nghĩ thầm, tôi không phải con cô, mắc mớ gì cô kêu tôi đứng lại tôi phải đứng lại?
Nghĩ xong, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh, đáng tiếc vẫn bị Cố Đoàn Đoàn đuổi kịp.
“Sao cô không đứng lại?”
Lâm Uyển nhìn cô ta như nhìn con ngốc.
“Vị tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dien-len-khong-de-choc/3618615/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.