Cả phòng họp chìm vào im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Vũ Dương. “Cô ấy, cô ấy là vợ của tôi… cô ấy không thể…” Thẩm Vũ Dương lắp bắp nói bằng tiếng Anh, rồi quay sang hét lớn với tôi: “Thẩm Tiểu Mãn, cô mau nói với bọn họ, cô sẽ không đi làm!” “Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Hơn nữa, chúng ta căn bản không có đăng ký kết hôn chính thức, về mặt pháp luật, tôi không phải vợ của anh.” Thẩm Vũ Dương hổn hển: “Cô! Cô phản rồi! Cô có biết mình đang làm gì không? Cô là một người phụ nữ nhà quê, có thể làm nên trò trống gì chứ? Về nhà với tôi!” Chu Niệm đột nhiên lao tới, túm chặt lấy cánh tay Thẩm Vũ Dương. “Vũ Dương, đừng nói nữa, đi thôi!” Lúc này Thẩm Vũ Dương mới nhìn thấy, sắc mặt cha Chu cũng đang xanh mét. “Bác trai…” Ánh mắt anh ta lảng tránh: “Là, là con dâu nuôi từ bé, mẹ cháu mua về, chúng cháu không có tình cảm. Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Niệm Niệm.” [Cái này… cái này thật khó nói, nam chính có vẻ hơi mất hứng rồi.] [Hóa ra cha Chu không biết chuyện con gái mình làm tiểu tam sao?] [Nam chính đã nói là con dâu nuôi từ bé rồi mà! Trong tình yêu, nữ phụ mới là tiểu tam!] [Người lầu trên ơi, bạn đừng quá đáng thế chứ.] Dòng bình luận tranh cãi không ngừng, trong phòng họp cũng xôn xao bàn tán. Ngài Johnson không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa cho tôi một tấm danh thiếp. “Cánh cửa công ty chúng tôi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dan-quoc-lat-nguoc-tinh-the/5212342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.