"Triêu Ngân, mau đi về đi!"
Ta di chuyển quân xe, nhìn vẻ mặt Lục Tích thoắt trắng thoắt xanh bên cạnh, không kiên nhẫn nói với tên ngốc thần kinh ngồi trên giường.
Mặc Triêu Ngân ôm chặt cái gối, đôi mắt cố làm ra vẻ to tròn đáng yêu chớp chớp, nói với ta: "Ta cảm thấy tối nay sẽ có sấm chớp."
Ta giật giật khóe miệng, hôm nay trời quang nắng chiếu, lấy đâu ra sấm chớp? Liêm sỉ ở đâu rồi?
Lục Tích ngẫm nghĩ rất lâu, sau đó mới di chuyển cờ, ăn mất một con xe của ta. Ta thở dài, nhìn hàng phòng ngự của nàng ta chỉ vì một nước này mà trở nên trống không, sau đó rất tàn độc ăn luôn con vua của nàng ta, khiến Lục Tích xám ngoét mặt mày.
"Ngươi lại lừa ta!" Nàng ta oán hận nói.
Mấy ngày nay ngoài ép buộc Lục Tích chép phạt, ta còn cùng nàng ta chơi cờ vua, bàn cờ là do ta dùng giấy chép phạt tô vẽ làm thành, quân cờ cũng làm bằng giấy, dùng kéo cắt thành hình tròn rồi dùng sáp nến gắn lại, hình trụ mỏng dẹt, nhỏ hơn cờ tướng một chút. Nói cho nàng ta biết luật chơi, cộng thêm dụ dỗ ép buộc, Lục Tích không thể không cùng ta giải sầu.
Không ngờ nàng ta càng chơi càng hăng, cho dù không thắng được ván nào, hơn nữa lúc thua đều xám xịt mặt mày, nhưng vẫn kiên trì chơi tiếp. Ta thấy nàng ta như vậy, cong cong khóe môi, một người mới vào nghề như Lục Tích làm sao thắng được kẻ đã cực kỳ quen thuộc như ta đây. Nếu là chơi với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dam-my-xoay-nguoi-ky/778768/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.