Mặc Triêu Ngân cứ vậy rời đi, rất lâu không thấy trở về, Thanh Ninh đã đưa theo cung nhân ra ngoài tìm, còn Diệp Trúc ở lại trách móc ta:
"Nương nương tại sao lại cãi nhau với điện hạ như thế? Điện hạ lúc bỏ đi trông vô cùng không tốt, sao nương nương không thể nhường nhịn điện hạ một chút chứ?"
Nghe Diệp Trúc nói vậy, ta gập quyển sách đang đọc dở trên tay lại, vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng đáy lòng gợn sóng.
Ta khá lo sợ, nếu hắn chán ghét ta rồi, chuyện gì ta làm hắn cũng sẽ không vừa mắt, kể cả có dâng mỹ nhân cũng bị ghét bỏ, một loạt chuyện ta tính làm sau này cũng cứ vậy mà bị ngâm nước nóng. Nhưng, dường như trong cảm giác lo sợ này, ta còn lo hắn tâm trạng hỗn loạn đi lung tung trong Hoàng cung gây chuyện, rước họa lên đầu, bị đánh, bị mắng.
"Ngươi đến thiện phòng nói với đại trù làm một ít bánh hoa mai mà điện hạ thích ăn. Điện hạ sáng sớm không ăn, lúc về thấy đồ mình thích tâm trạng sẽ tốt hơn."
Ta thở dài, lên tiếng phân phó Diệp Trúc. Diệp Trúc nghe vậy, vuốt vuốt cái mũi cười nói: "Nô tì biết nương nương vẫn quan tâm tới điện hạ mà!"
Sau đó nàng mới hớn hở chạy đi.
Ta chỉ cười cười, không quan tâm sao được, hắn là sợi dây cứu mạng ta, cũng là lụa trắng treo cổ ta, ta không thể mặc kệ như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng là do ta quá nóng nảy mà ra.
Nhưng không ngờ, ta ngồi đợi đến tối mịt cũng không thấy Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-dam-my-xoay-nguoi-ky/778725/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.