Đông An khẽ nhíu mày, đời này cô ghét những người chen vào lúc cô đang ăn. Người ta nói "trời đánh tránh bữa ăn", thật là ngươi không muốn ăn ngon thì cũng đừng có làm phiền người khác được không.
Ngước đầu lên, trước mặt Đông An là một cô nàng mặc một bộ váy đen cup ngực. Cảm nhận đầu tiên của Đông An với cô nàng là "cô có cần tôi kéo váy lên hộ không, tôi nhìn đôi thỏ ngọc của cô như muốn nhảy hết ra ngoài vậy". Cô gái trước mặt này trông thật trẻ có lẽ cũng tầm 16, 17 tuổi gì đó như cô. Nhưng do mặt trang điểm quá nhiều nên nhìn có phần lố bịch, loè loẹt. Thái độ hóng hách, kiêu căng đi kèm chất giọng chim heo, làm người ta phát rợn cả tóc gáy.
" Uy! Bổn tiểu thư là để ngươi nhìn trăng trợn vậy sao, cái đồ quê mùa."
Cô gái đó hếch mặt lên, hơi nheo mắt nhìn Đông An, hai tay khoanh lại trước ngực. Nhíu mày nhăn mặt ra vẽ chán ghét.
" Tiểu Vũ, đừng tùy tiện nữa, làm phiền đến tiểu thư đây đấy!"
Một chàng trai trẻ, mắt phượng dài, kéo cô gái lại. Quay sang nhìn Đông An cười mị hoặc. Cả người mặc bộ âu phục, mang theo một thân phong lưu, đào hoa. Hôm nay Lâm Nhã Vũ hẹn hắn đi ăn cơm, nể mặt hai bên gia tộc nên mới nhận lời. Hắn tâm tình không vui đi ăn cơm, nhưng lại thấy có cô nàng tóc bạc kim ăn mặc tùy ý làm hắn hơi có hứng thú. Nhưng ngại lai lịch nên hắn cũng không quá lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-da-nhan-cach/2049399/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.