Lê Nguyệt Xuyên nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp, thâm thúy: “Nếu Quận chúa đã lên tiếng thì còn không mau đưa Triệu cô nương về phòng đi.”
“Vâng.” Hạ nhân lại một lần nữa tiến lên.
“Không cần các ngươi đưa, ta tự biết đường về phòng.” Triệu Tư Lâm cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi thẳng.
Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, Lê Nguyệt Xuyên mới lạnh nhạt nhận lỗi với Diệp Tử: “Là do ta không quản giáo người trong phủ cẩn thận, đã làm mạo phạm tới Quận chúa.”
Diệp Tử rũ mắt, ngón tay có chút bối rối vân vê góc áo: “Không có gì.”
Cô ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Lê Nguyệt Xuyên một cái rồi lại cúi đầu xuống: “Triệu cô nương là nha hoàn thông (1)… thông phòng của Hầu gia sao?”
(1) Còn gọi là hầu ngủ, những nha hoàn này có chút tư sắc có thể ngủ ở gian ngoài phòng của đàn ông, khi nào các ông có nhu cầu thì xử luôn, nếu được sủng ái hoặc có con thì thường được nhấc lên làm thiếp.
Lê Nguyệt Xuyên sửng sốt, Liễu Nguyên ở phía sau hắn đột nhiên bật cười.
Diệp Tử hơi rụt người lùi về phía sau một bước, có chút nghi hoặc nhìn Liễu Nguyên, tỏ ra không hiểu vì sao hắn lại cười vui vẻ như thế: “Vị công tử này là…?”
Liễu Nguyên ngừng cười, mở quạt: “Tại hạ Liễu Nguyên, xem như là bằng hữu (2) của Vũ Hiếu Hậu.”
(2) Bạn bè
“Thì ra là thế.” Bị hắn chen ngang như vậy, Diệp Tử thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-cong-tam-ke/1992572/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.