A Miên không chỉ hôn lên gáy, mà còn vươn đầu lưỡi liếm lên da thịt nàng. Hồng Đậu run lên, là do bị kích thích. Khóe mắt nàng thấy được Tần ma ma bên kia vẫn chưa đi, liền hạ thấp giọng nói: "A Miên, đừng náo loạn."
Còn tiếp tục như vậy, nàng sợ mình sẽ không kìm được mà kêu ra tiếng mất.
Khóe môi A Miên hàm chứa ý cười, hắn ôm eo nàng, nhẹ nhàng nói: "Hồng Đậu lo việc nhìn của Hồng Đậu, ta lo việc hôn của ta, Hồng Đậu không cần phiền não."
"Đừng nói nữa..." Hồng Đậu giơ tay bưng kín miệng hắn, lại nhìn Tần ma ma bên kia. Tần ma ma thu dọn xong đồ đạc rời đi, Hồng Đậu mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn A Miên nói: "Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Hắn bắt được tay nàng, thản nhiên nói: "Nếu bị người khác phát hiện, ta móc mắt bọn họ là được thôi."
"Đừng có nghiêm trang nói lời máu me như vậy chứ!" Hồng Đậu cắn chặt quai hàm, "Hơn nữa đùa như vậy cũng không vui. Ta nói này, A Miên..."
"Ừm?" Âm cuối lên cao, mang theo nét gợi cảm mà ngày thường không có.
Hồng Đậu tê dại cả người, đầu quả tim như run lên. Nàng thở dài, giang hai tay ôm lấy hắn, lại cọ cọ mặt vào ngực hắn, nói với vẻ mệt tâm: "A Miên, chờ chuyện của Minh Châu xử lý xong, lại đến Miêu Cương tìm chân tướng việc chàng bị hãm hại, chúng ta liền thành thân, thế nào?"
A Miên ngây người, ngay cả biểu cảm ôn hòa cũng hơi cứng lại, hai chữ "thành thân"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473215/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.