Súng đã cướp cò, đang lúc A Miên muốn "vác súng ra trận", Hồng Đậu lại bỗng nhiên "A" một tiếng, "Bên kia có người đang hoá vàng mã."
Tay A Miên cởi đai lưng nàng không hề ngừng lại, "Người khác hoá vàng mã, thì cứ để người ta đốt đi."
Dứt lời, hắn lại ngăn chặn môi nàng.
Hồng Đậu nhìn trong bóng đêm, bóng người ném giấy vào chậu mơ hồ ở nơi xa kia càng có vẻ kỳ quái. Tuy nàng quả thực rất hưởng thụ nụ hôn của A Miên, chẳng qua nàng cũng không quên hiện tại nàng và A Miên đang ở nơi nào. Tay Hồng Đậu khẽ vỗ lên bả vai A Miên, A Miên hơi lui một chút, kết thúc nụ hôn này, hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt bất mãn.
Hồng Đậu đã nhận ra sự "biến đổi" của thân thể hắn, liền không khỏi càng thêm chột dạ. Cắn môi hồng nhuận, nàng sợ hãi nói: "A Miên, hình như chúng ta tới là để giúp Minh Châu mà... Chúng ta giúp Minh Châu trước đã, chờ sau khi trở về, ta lại làm với chàng, có được không?"
Lời nói thẳng lớn mật như thế, lại kèm với biểu cảm nhút nhát này của nàng, thật đúng là đáng yêu không tả nổi.
A Miên vẫn luôn hết cách với nàng, hắn chỉ có thể thở dài bại trận. Tuy nói là nhận thua với thỉnh cầu của nàng, nhưng hắn cũng không quên kiếm chút ích lợi cho bản thân. Khi thả nàng xuống, hắn cũng lập tức đưa tay nâng cằm nàng, lại nhiệt liệt mà ôn nhu đặt lên môi nàng một nụ hôn thật dài và ướt át rồi mới bỏ qua.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-co-ay-khong-online/1473214/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.