Edit: Linh Nguyệt Những lời này, trực tiếp khiến sắc mặt Đường Diễn biến đen, đúng vậy, Đường Diễn hiểu được "bạn gái mối tình đầu", "ánh trăng sáng" mà La Thiến nói, là chỉ Thẩm Bối Bối. Đường Diễn mặt lạnh nhìn Khổng Diệc Nhân một cái nói: “Liên quan gì tới cô ấy?” Khổng Diệc Nhân vẫn chưa phát hiện có cái gì không đúng, cười nói: “Không phải cậu vẫn luôn đang đợi cô ấy sao?” Hàn Văn Hiên và Lữ Khải, hai mắt đã nháy đến rút gân, Khổng Diệc Nhân cũng không nhìn bọn họ một cái. Nhất thời, hai người đều có chút thương cảm cho tên ngốc này. Nghe Khổng Diệc Nhân nói xong, sắc mặt Đường Diễn càng đen: “Cậu nói tôi đang đợi cô ấy?” Khổng Diệc Nhân gật đầu nói: “Đúng vậy! Chúng tôi đều cho rằng như vậy.” Hàn Văn Hiên cúi đầu, Lữ Khải lập tức quay sang chỗ khác, đều không dám nhìn Đường Diễn. Ánh mắt lạnh băng của Đường Diễn vèo vèo bắn về phía hai người, giọng nói lạnh đến cực độ: “Các người cũng cho rằng như vậy?” Hàn Văn Hiên quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nào có chuyện đấy? Không cần nghe lão Khổng nói bậy, tớ chưa bao giờ cảm thấy như thế cả.” Khổng Diệc Nhân vô cùng không phối hợp đáp: “Ngày hôm qua cậu còn nói tới tôi Đường Diễn đây là quyết định chính thức cùng Thẩm Bối Bối tách ra!” Hàn Văn Hiên xấu hổ cười lớn nói: “Đó là tôi nói đùa.” “À, thì ra là cậu nói đùa!” Khổng Diệc Nhân đáp lại cộc lốc. Hàn Văn Hiên rất muốn đè Khổng Diệc Nhân ra đánh một trận, nhóm bọn họ này người nào mà không phải là tinh anh, sao có thể lòi ra một tên ngốc như vậy? Đường Diễn lại lần nữa mở miệng, giọng nói lộ ra loại khí lạnh rét buốt như ngày đông khiến mấy người nghe được không khỏi run bần bật. “Tôi không chờ Thẩm Bối Bối, cũng không cần ở trước mặt tôi nhắc đến Thẩm Bối Bối.” Hàn Văn Hiên lập tức đáp: “Nhất định nhất định, ai nhắc đến là chó.” Lữ Khải thiếu chút nữa không nhịn được cười ra, nhưng vânc cố nín lại lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem Đường tổng của chúng ta là người như thế nào.” Lớn già đầu rồi mà cứ còn cãi bướng, nói không chờ người ta mà sao tình nhân cứ tìm theo nguyên mẫu thế? Thật ra cũng không phải bọn họ cố ý đi quan sát này nọ, dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, Thẩm Bối Bối vô thanh vô tức rời đi, để lại cho Đường Diễn thương tổn quá lớn. Mỗi lần Đường Diễn tìm phụ nữ, bọn họ đều sẽ đi hỏi thăm, sau đó lại nhìn nhìn, đều cảm thấy mấy người phụ nữ này đều có chút giống ai kia. Dù sao thì Đường Diễn cùng Thẩm Bối Bối cũnh là thanh mai trúc mã, bọn họ đương nhiên cũng là trúc mã của Thẩm Bối Bối, hình tượng của Thẩm Bối Bối đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ. Ngay từ đầu, người thứ nhất Đường Diễn tìm chỉ có khí chất giống Thẩm Bối Bối, dần dần liền thay đổi thành người có tóc giống, nhóm bọn họ một ngày hai mươi tư giờ thật giống như không có việc gì để làm, chăm chú theo dõi người có tóc giống Thẩm Bối Bối. Đường Diễn thật sự rất muốn hỏi bọn có phải hay không cũng cùng Thẩm Bối Bối nói chuyện yêu đương hay không mà rõ ràng như vậy? Sau lại không dám tìm hiểu rõ, bắt đầu ở tìm kiếm, người thì tay giống, người thì có eo ong mật của cô như Tiêu Vĩnh Thanh, người lại có bóng lưng tương tự - La Thiến... Đây cũng là điều Đường Diễn vừa lòng nhất ở La Thiến. Hắn chỉ cần nhìn bóng lưng La Thiến cũng có thể yên tĩnh nhìn hết một đêm. Nghĩ như vậy, Đường Diễn mới chợt nhận ra hắn đã rất lâu rồi chưa thông qua bóng lưng của La Thiến mà nhớ tới Thẩm Bối Bối. Đương nhiên, cho dù Đường Diễn có cố giấu, nhóm người này cũng đều đã nhận định hắn đang tìm thế thân, đặc biệt bóng lưng của La Thiến, vô cùng rõ ràng. Vậy nên lúc nghe được lời này của Lữ Khải, Đường Diễn liền có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Hắn rất buồn bực, nhưng chỉ có thể làm loại biểu cảm mặc kệ các người nói: “Còn muốn uống nữa không? Không uống thì tôi đi đấy.” “Ấy ấy ấy, chúng ta khó khắn lắm mới tụ họp đầy đủ được, sao có thể không uống gì đã rờiđi? Nhất định là phải uống! Phục vụ, cho hai két bia.” Hàn Văn Hiên lớn tiếng nói. Đường Diễn đã đứng lên chỉ có thể lại ngồi xuống, Hàn Văn Hiên làm mặt quỷ hỏi: “Cậu vội vã trở về tìm bạn gái à?” Đường Diễn nhìn chằm chằm hắn, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cẩu độc thân.” Hàn Văn Hiên lập tức bị Đường Diễn chọc cho tức đến choáng váng. Con mẹ nó, là ai, là tên nào đã dạy cho Đường tổng của bọn họ dùng loại từ ngữ tiên tiến như vậy? Lữ Khải không nhịn được, lập tức phun ra một ngụm rượu, cười lớn nói: “Đường tổng, gần đây thay đổi không ít a! Bạn gái dạy sao?” Ngay cả Khổng Diệc Nhân cũng cười lớn nói: “Lời này từ trong miệng Đường Diễn nói ra, sao lại thú vị hơn bình thường thế này nhỉ?” Đường Diễn dùng ánh mắt nhìn ba người như nhìn ba tên thiểu năng, sau đó bị chuốc rượu đến bất tỉnh nhân sự. Ba người kia liền nhanh chóng tìm tài xế, cùng nhau mang Đường Diễn thẳng đến nhà La Thiến. Ha ha ha, mau lên, mau chạy nhanh đi xem người có khả năng trở thành chị dâu thôi! Ba người đều mang tâm trạng kích động mang theo Đường Diễn về chung cư. Nói mang theo là bởi vì Đường Diễn khi uống say không giống như người bình thường uống say. Khi hắn uống say, ngoại trừ bước chân có hơi lảo đảo, những cái khác không khác lúc bình thường là bao, thậm chí nếu nói năng cũng vẫn như bình thường. Dù ngày hôm sau hắn đều sẽ quên, nhưng nếu giờ hỏi hắn thì hắn vẫn có thể đáp lại ngon ơ. Đường Diễn cũng thực ngoan, hắn đi theo sau mấy người, một đường đi đến nhà La Thiến, còn đứng ở phía sau họ, mặt không biểu cảm nhìn ba người trước mặt. Nếu không phải là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu biết nhau đã quá rõ, ba người quả thật không chịu được áp lực này. “Ai đấy?” La Thiến cửa mở, vẻ mặt mơ màng nhìn ba người trước mặt. Sau đó cô liếc mắt nhìn thấy Đường Diễn, ngạc nhiên: “Đường tổng, sao muộn như vậy rồi mà anh còn qua đây?” Ba người nghe cô gọi Đường tổng, trong lòng còn cười ha ha, cặp vợ chồng son cũng thật có tình thú! Đường Diễn nghe được La Thiến gọi mình, lúc này mới đem tầm mắt từ trên ba tên ngốc này thu về, quay sang nhìn La Thiến gần 10 giây mới đáp: “Ừ!” La Thiến vừa thấy phản ứng này của hắn liền nhíu mày nói: “Anh lại uống rượu rồi?” Đường Diễn: “Ừ.” La Thiến thở dài: “Uống say?” Đường Diễn không vui, nhíu mày nói: “Không say, tôi nhìn giống đang say sao?” “Không giống không giống!” La Thiến đổi giọng nói: “Được rồi, mau vào đi! Đó là bạn của anh sao?” Đường Diễn hừ lạnh một tiếng nhìn ba người kia: “Không quen.” Hàn Văn Hiên: “…” Lữ Khải: “…” Khổng Diệc Nhân: “…” La Thiến: “…” Sau đó, Đường Diễn vô cùng cao ngạo đẩy ba người ra, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng của La Thiến. Cô quay đầu lại nói: “Dép lê!” Đường Diễn lại lục đục ngồi xổm xuống đi dép lê, La Thiến đã thành thói quen, Đường Diễn lúc uống say nhìn không khác gì lúc bình thường. Nhưng rốt cuộc vẫn khác, đầu óc đại khái là một mảnh trắng tinh, nếu như La Thiến không nói, hắn sẽ không nhớ vào nhà phải đi dép lê, khi ngủ phải cởi bớt quần áo, thậm chí còn không phân biệt được cửa phòng nào với phòng nào. Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp “Mấy người vào trong ngồi một chút đi! Tôi đi lấy chút nước mời các anh! Cảm ơn đã đưa Đường tổng lại đây, các anh vất vả rồi!” La Thiến giúp Đường Diễn đi dép lê xong liền quay đầu lại nói với ba người. Nhất thời, độ hảo cảm của ba người đối với La Thiến tăng lên không ít, sau đó vô cùng không khách khí bước vào nhà. Đường Diễn thay dép lê tốc độ phi thường chậm, vừa mới cởi được một chiếc giày, ba tên kia đã vào nhà. Hắn ngơ ngác nhìn một đống giày trên mặt đất, nhất thời có chút không kịp phản ứng, cho đến khi nghe được tiếng La Thiến giục hắn tiếp tục thay dép lê, hắn mới nghiêm túc cúi đầu tiếp tục cởi nốt chiếc giày còn lại. Khi Đường Diễn vào nhà, ba người kia đều đã ngồi ngay ngắn, Đường Diễn tuỳ tiện ngồi xuống cạnh bọn họ. La Thiến nhanh chóng đặt trước mặt bốn người mấy cốc nước chanh rồi nói: “Uống ít nước chanh đi! Cái này giúp giải rượu, ngày mai tỉnh lại đầu cũng sẽ không quá đau.” Ba người cười cười nhận lấy, Hàn Văn Hiên còn hỏi: “À, cô quen Đường tổng bao lâu rồi?” La Thiến nghĩ nghĩ rồi đáp: “Khoảng một năm rưỡi!” Hàn Văn Hiên lại hỏi tiếp: “Khi nào thì mời chúng tôi uống rượu cưới thế?” La Thiến ngượng ngùng cúi đầu: “Không biết!” Trong lòng lại nghĩ, ha ha, nửa năm nữa Đường tổng sẽ đá tôi, còn mời rượu cưới? Rượu ở tiệc chia tay đó, có muốn không? Hàn Văn Hiên cười ha ha nói: “Chị dâu, chị đừng ngại, theo tôi thấy thì cái này cũng sắp rồi.” La Thiến tiếp tục ngại ngùng hỏi: “Mấy người là bạn của Đường tổng?” Ba người lúc này mới nhớ ra mình còn chưa có giới thiệu, một mạch giới thiệu qua, La Thiến liền có chút ấn tượng. Mấy người này đối xử với Lâm Phỉ vẫn luôn không tồi, ba người cũng coi như xuất không ít lực trong chuyện tình cảm của Đường Diễn. La Thiến thấy Đường Diễn nhìn chằm chằm vào ly nước, liền nói: “Đường tổng, mau uống đi!” Đường Diễn bưng lên uống hết, uống xong lập tức đứng lên, có chút bất ngờ. La Thiến chỉ chỉ cửa WC nói: “Bên kia!” Có một lần, Đường Diễn uống say buổi tối rời giường, không tìm thấy WC, vẫn luôn đứng trước tủ quần áo phát ngốc, doạ La Thiến sợ muốn chết. Sau đó li dùng vài phút mới hiểu ngầm là Đường Diễn muốn tới WC, cũng là từ lúc đó cô liền biết khi Đường Diễn uống say, một chút khái niệm cơ bản cũng không có. Ba người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn La Thiến tự nhiên như không, La Thiến lại ngại ngùng cười nói: “Đường tổng uống say khá nhiều lần, tôi liền có chút kinh nghiệm.” “Ha ha ha, chị dâu thật hài hước. Cảm ơn cốc nước chanh của chị, chúng tôi đi trước.” Hàn Văn Hiên đáp. Lữ Khải cũng ôn ôn hòa hòa nói: “Vậy phiền cô chăm sóc Đường Diễn, chúng tôi đi trước.” La Thiến gật gật đầu tiễn ba người ra tận cửa, ba người liền nói dưới lầu có tài xế, không cần La Thiến đưa đi xuống, La Thiến cũng có chút không yên tâm về Đường Diễn, không tiễn họ xuống dưới nữa. Quay đầu nhìn lại, Đường Diễn đang đứng ở phía sau cô, La Thiến bị doạ nhảy ra sau một bước hỏi: “Anh làm cái gì đấy?” “Không có, cô làm gì đấy?” Đường Diễn vô cùng lạnh nhạt, hai mắt đều là bất mãn. La Thiến đã thành quen, dù sao sáng mai hắn cũng quên mất, liền nói: “Không có việc gì, đang nhìn cửa thần kỳ của Doraemon thôi.” Vì thế Đường Diễn liền như suy tư gì mà nhìn chằm chằm cửa, La Thiến vừa thấy, cười rồi nói: “Đừng nhìn nữ, anh mau đi tắm rồi đi ngủ nhanh.” Đường Diễn có chút không vui mà đi theo sau cô, nhìn cô thu dọn mấy ly núi trên bàn trong phòng khách, vô cùng ủy khuất nói: “Ba tên ngốc kia nói tôi còn nhớ bạn gái cũ, cô thấy tôi giống như vậy sao?” La Thiến đáp cho có lệ: “Nhớ cũng được mà!” “Nhưng tôi không có!” “Nha, uống say rồi mà vẫn không thể nói thật?” La Thiến ngoài ý muốn liếc hắn một cái nói: “Vậy thì coi như không có! Không có thì anh tìm nhiều người giống cô ấy như vậy để làm gì?” Đường Diễn liền yên tĩnh: “…” La Thiến dọn dẹp xong xuôi, Đường Diễn lại tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo sau cô nói: “Hiện tại không nhớ.” “Không nhớ cũng tốt, "ánh trăng sáng" kia của anh cũng không phải là người tốt, sẽ có một ngày có một người ôn nhu lương thiện sánh bước cùng anh.” La Thiến đương nhiên là đang nói "tình yêu đích thực" Lâm Phỉ. Nhưng Đường Diễn không biết! Hắn hỏi La Thiến: “Sao cô biết?” La Thiến đáp: “Em có năng lực tiên đoán được tương lai.” Đường Diễn cười lạnh: “Cô cho rằng cô đang lừa ai đấy?” La Thiến chỉ vào cửa phòng ngủ hỏi: “Nơi đó là nơi nào?” Đường Diễn: “…” Thấy Đường Diễn tự hỏi rất lâu, La Thiến nói: “WC.” Đường Diễn liền đi qua đi mở cửa, sau đó lạnh lùng nhìn quanh phòng ngủ một lượt, không nói gì, phía sau vang tiếng cười của La Thiến: “Lừa anh làm gì? Ha ha ha, anh mau ngủ đi!” Đường Diễn: “…” La Thiến cảm thấy, cô cũng có thể bắt nạt hắn những lúc thế này, cứ coi như đây là phúc lợi cho việc ngày thường bị hắn áp bức đi! Ha ha ha…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]