La Thiến cũng không phải nguyện ý đến nơi này. Cô cả đời nghèo khổ và vất vả, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. 3 tuổi mất bố, 5 tuổi mất mẹ, ở nhà ông bà nội đến 10 tuổi thì ông bà cũng lần lượt ra đi. Sau đó cô được đưa đến nhà ông bà ngoại, ở đến khi cô học cấp 3 thì ông bà ngoại cũng lần lượt nhắm mắt xuôi tay.
Từ đó về sau, mọi người liền gọi cô là thiên sát cô tinh, là người chuyên khắc người thân. Và, cũng không ai dám nhận nuôi cô nữa. Đến năm 18 tuổi, không chịu nổi những lời kì thị của người dân trong thôn, thế nên cô liền đi ra ngoài làm công. Không bằng cấp, không sắc đẹp, vì vậy cô chỉ có thể làm nhân việc phục vụ. Người bạn trai duy nhất cũng là nhân viên phục vụ làm cùng cửa hàng với cô, hắn lừa hết tiền gửi ngân hàng của cô rồi ôm tiền chạy, mặc cho còn hơn 10 ngày lương cũng không cần.
Thành phố lớn, người từ bên ngoài đến làm công quá nhiều, đừng nói là cô tự tìm được, cho dù cô đánh mất hơn vạn tệ rồi đến đồn công an báo án thì chú công an cũng chỉ ghi lại tên mà thôi, sẽ chẳng có sau đó nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.